TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 97

đấy!

Thẹn thùng hai giây, Tiêu Quý khẽ cười ra tiếng, cô nhớ lại cảnh

tượng lần đầu dì cả tới.

Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ của Tiêu Quý, Mễ Tu giương

khoé môi, độ cong mềm mại dịu dàng, đồng tử như nhuộm màu mực còn
óng ánh hơn cả ánh trăng lúc này.

Ký ức thuộc về hai người, chỉ có cùng nhau hợp lại mới xem như hoàn

chỉnh.

Lần đầu tiên dì cả Tiêu Quý đến là lúc cô 15 tuổi, ở bên ngoài trường

học Mễ Tu, cô đột nhiên cảm giác giữa hai chân có một luồng nhiệt, bụng
dưới căng ra, sau mông dính nhầy, cô vươn tay sờ, thấy được một mảng
màu đỏ mờ nhạt trên bàn tay nhỏ bé, nước mắt chợt rơi xuống.

Trời ơi, đây là trò gì hả!

Đang lúc chân tay luống cuống gấp đến độ muốn nhảy lên, Mễ Tu đeo

túi sách từ trong trường đi ra, thấy Tiêu Quý chờ ở đó, anh đi về phía cô,
còn chưa đến gần thì đã nghe tiếng Tiêu Quý run rẩy hô lên.

“A Tu…”

Mễ Tu sửng sốt, nhanh chân bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu

Quý ửng đỏ, đôi mắt to rưng rưng, anh vội hỏi: “Cậu sao thế?”

“A Tu…” Tiêu Quý nghẹn ngào hô một tiếng, run rẩy vươn bàn tay

nhỏ bé: “Cậu xem.”

Mễ Tu thấy màu màu trên bàn tay, anh quýnh lên, hỏi: “Cậu bị ngã

sao? Ngã ở đâu?” Nói xong, anh còn nhìn quanh người Tiêu Quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.