TRỨNG CHIM CÚC CU NÀY THUỘC VỀ AI - Trang 81

Kazami nghiêng đầu trước câu hỏi của Shingo.
“Khi chị bắt đầu nhận thức được thì cha chị đã giải nghệ rồi. Chị chỉ

được nghe về sự nghiệp của cha mình từ người khác. Thứ duy nhất liên
quan đến trượt tuyết mà chị còn nhớ được hồi bé là sau khi giải nghệ cha
chị đã dạy cho chị trượt tuyết. Chị nghĩ có thể cha đã truyền lại cho chị mơ
ước của ông.”

“Ước mơ… nhưng chị không buồn sao? Vì cha chị đã đẩy ước mơ của

ông cho chị?”

“Chị không buồn hay gì cả. Ngay từ đầu chị đã chẳng nghĩ gì. Chỉ trượt

tuyết vì định chơi tuyết cùng cha. Nhưng nhờ vậy, giờ đây trượt tuyết đã
gắn liền với chân chị không rời. Vì vậy, mỗi lần đua chị đều quyết tâm và
giành được chiến thắng. Chị cảm thấy hạnh phúc sau mỗi chiến thắng.
Chính vì vậy mà chị tiếp tục trượt tuyết và trở thành vận động viên. Nếu mà
giải thích thì đơn giản là vậy.”

“Ừm.” Mặt Shingo trầm ngâm.
“Chú Yuzuki đã phát hiện ra tài năng của em phải không?”
Mặt Shingo sầm lại trong giây lát.
“Hình như là vậy. Nhưng em chẳng hiểu gì cả.” Nói rồi Shingo nhìn

chăm chăm vào khuôn mặt của Kazami. “Với tài năng của bác Hida thì
đúng là chị được thừa hưởng rất nhiều thứ từ cha rồi.”

“Không biết thế nào nữa.”
“Giả sử chị không có năng khiếu môn này sẽ thế nào? Chị còn tiếp tục

trượt tuyết nữa không?”

“Biết thế nào nhỉ? Vốn dĩ chị cũng không rõ là mình có tài năng hay

không. Về điểm này chị thấy ghen tị với em đó. Vì em đã được chú Yuzuki
chọn trên cơ sở nghiên cứu khoa học. Vì thế em cũng không phải do dự
nhiều.”

“Chị nghĩ thế à? Nhưng em lại chẳng quan tâm tới tài năng của em gì

đâu. Nếu là tài năng âm nhạc thì tốt biết bao. Mà không. Cần gì tài năng
chứ. Cứ giống người thường có phải tốt không.” Shingo kéo mũ len từ trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.