TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 140

CHƯƠNG 7: Long Diên

Dọc đường, họ thấy rất nhiều nơi dán ảnh Phan Tuấn, bên dưới còn có
treo thưởng. Xung quanh tấm ảnh nào cũng có một đám người quây
lại, có kẻ không kìm được cảm thán: “Chậc chậc, đây chẳng phải là
Phan Tuấn Phan gia danh tiếng lừng lẫy đó sao?”

“Cẩn thận chút đi, đừng để người ta nghe thấy.” Một người khác

thì thào nhắc nhở.

“Cẩn thận cái gì chứ? Thành Bắc Bình này có ai mà không biết

Phan gia đâu? Có gì mà phải cẩn thận, có điều, nếu không thấy bức
ảnh này, tôi cũng không biết hóa ra Phan gia chỉ là một anh chàng hơn
hai mươi tuổi đầu thôi đâu.” Người kia lại cao giọng thêm mấy bậc.

“Chậc...” Một người khác lắc đầu, “Thời buổi gì vậy, người càng

tốt lại càng gặp tai ương.”

Tý Ngọ kiễng lên xem, ánh mắt dừng lại ở khoản tiền thưởng đề

bên dưới, khóe miệng không khỏi nhoẻn cười, rồi chạy đuổi theo bọn
Phan Tuấn thì thầm nói: “Tiểu sư thúc, chú biết tìm được chú sẽ được
thưởng bao nhiêu tiền không?”

“Hả?” Phan Tuấn quay đầu lại nhìn đám người đang quây quanh

bức ảnh, rồi tiếp tục bước đi chẳng buồn để tâm.

Nhưng Tý Ngọ vẫn cứ huyên thuyên không dứt: “Chậc chậc, tiểu

sư thúc, tìm được chú sẽ được thưởng một vạn đồng Đại Dương đấy!
Chậc chậc...” Tý Ngọ xuýt xoa lắc đầu.

“Hừ, thế thì đi mà báo thường đi!” Thời Diểu Diểu hầm hừ nói.
“Còn lâu tôi mới làm cái chuyện thất đức ấy nhé, nhưng mà...”

Tý Ngọ lại ra vẻ trầm ngâm, “Không biết bao giờ tôi cũng đáng từng
ấy tiền nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.