TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 144

“Tiểu sư thúc, bao giờ chú Phan Dao mới tỉnh lại vậy?” Tý Ngọ ở

sau lưng Phan Tuấn quan tâm hỏi han.

“Ở đây không tiện dùng thuốc, nếu như ở phủ Song Cáp thì chỉ

cần một tối là đủ rồi.” Lúc này, Phan Tuấn đang lo lắng không biết
làm thế nào để âm thầm đưa Phan Dao ra khỏi thành Bắc Bình.

Tý Ngọ cũng có phần thất vọng, một mặt anh ta lo lắng cho sự an

nguy của Phan Dao, mặt khác cũng muốn nhanh chóng hỏi thăm ông
ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó trở về báo với Âu Dương
Yến Vân. Không biết làm gì, anh ta đành ngồi xuống ghế, tiện thể cầm
chiếc khăn tay màu trắng lên, bên trên vẫn còn một ít bột màu chu sa
lấy ra từ vết thương của Phan Dao.

“Ông ta...” Thời Diểu Diểu nhìn Phan Dao nằm trên giường, hỏi:

“Có cứu được không?”

“Chỉ là trúng độc mà thôi.” Lông mày Phan Tuấn vẫn không dãn

ra, anh nói: “Nhưng loại độc này rốt cuộc có vấn đề gì nhỉ?”

“Chết tiệt, tiểu sư thúc, tôi nhớ ra rồi.” Tý Ngọ đột nhiên đứng

bật dậy khỏi ghế, tay cầm thứ bột màu đỏ kia, kinh hãi thốt lên.

” Hả?” Phan Tuấn ngạc nhiên nhìn Tý Ngọ.
“Tiểu sư thúc, tôi nhớ ra rồi, sư phụ tôi từng nhắc đến thứ này,

cũng không thể coi là chất độc được.” Tý Ngọ nuốt nước bọt nói, “Sao
mà tôi ngốc vậy chứ, ngay từ đầu lẽ ra phải nghĩ ra rồi, tiểu sư thúc,
chú có còn nhớ tôi từng nói khu trùng sư hệ Thổ chúng tôi toàn qua lại
với xác chết thối rữa, vì vậy lúc nào cũng phải dùng một loại hương
liệu không? Thực ra thứ hương liệu ấy chỉ là sản phẩm pha loãng của
thứ này với một số phấn hoa mà thôi.”

“Tý Ngọ, đây lẽ nào là...” Phan Tuấn nãy giờ vẫn nghĩ vấn đề

này, cũng có chút manh mối, nhưng không dám khẳng định.

“Ừm, chính là long diên (dãi rồng) Tý Ngọ gật đầu đáp.
“Long diên là cái gì?” Thời Diểu Diểu tò mò nhìn hai người họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.