TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 166

“Ừm, cô và Thời cô nương chăm sóc Phan Dao trước nhé, Tý

Ngọ đi với tôi một chút.” Phan Tuấn biết thời gian cấp bách, không
kịp nói chuyện nhiều, kéo Tý Ngọ ra phía sau nhà.

Tý Ngọ không hiểu chuyện gì, bị Phan Tuấn lôi đi một mạch,

xuyên qua hành lang nhà giữa, ở cuối hành lang có một khung cửa
tròn, cánh cửa màu đỏ khóa chặt. Phan Tuấn đi tới trước cánh cửa ấy,
lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa hình thù kì quái, tra vào ổ, chỉ
nghe “cạch” một tiếng rất khẽ, chiếc khóa đã mở ra.

“Tý Ngọ, còn nhớ mấy hôm trước tôi hỏi anh về phủ Song Cáp

này không?” Phan Tuấn vừa đẩy cửa, vừa khẽ hỏi Tý Ngọ.

“Ừm, còn nhớ, tiểu sư thúc nói tôi chỉ biết một mà không biết

hai, còn nói khi nào sẽ dẫn tôi đi trải nghiệm sự huyền diệu của phủ
Song Cáp này.” Tý Ngọ nói tới đây, không khỏi có chút kích động, lẽ
nào huyền cơ của phủ Song Cáp nằm ở bên trong cánh cửa tròn này?

“Ừm, anh sẽ thấy ngay bây giờ đây.” Dứt lời, cánh cửa đã được

mở tung ra.

Ánh mắt Tý Ngọ nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ thấy bên trong có

mấy chục cây hòe lớn, thân cây từ ba đến năm người ôm, xem chừng
ít nhất cũng có mấy trăm năm tuổi thọ, tán rộng che phủ toàn bộ sân
vườn dưới bóng râm của chúng.

Phan Tuấn dẫn Tý Ngọ đi vào dưới tán hòe, lạ thay, giờ rõ ràng

đang giữa mùa hè, nhưng trong vườn hòe này lại lạnh lẽo vô cùng, hơi
ẩm cuồn cuộn mang theo hơi nước lởn vởn khắp xung quanh.

“Tiểu sư thúc, nơi này... nơi này sao lại âm u thế?” Tý Ngọ thấy

sống lưng mình hơi lành lạnh.

Phan Tuấn không trả lời câu hỏi của Tý Ngọ, mà rảo bước đi vào

bên trong, Tý Ngọ đành theo sau, vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc.
Giữa khu trồng hòe có một căn nhà nhỏ, chỉ chừng mười mét vuông,
nhưng hình dáng lại rất đặc biệt, bên dưới to, bên trên nhỏ, Tý Ngọ có
cảm giác dường như đã thấy căn nhà này ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.