TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 168

tiếng “choang” vang lên lanh lảnh, như thể có thứ đồ sứ tinh xảo nào
rơi xuống mặt đất, phiến đá xanh trước mặt vỡ thành vô số mảnh nhỏ,
liền sau đó một vật đen đúa từ bên trong chạy vọt ra, lao về phía Phan
Tuấn.

Phan Tuấn sớm đã chuẩn bị, nhanh chóng lùi lại một bước. Cùng

lúc này, Tý Ngọ phát hiện một thứ trăng trắng cũng chui ra khỏi phiến
đá vỡ nát, đang di chuyển về phía mình.

Tý Ngọ cầm chặt đèn dầu trên tay, rốt cuộc cũng nhìn rõ, thứ

trăng trắng ấy hóa ra là một con “gà con” có lông màu trắng sữa. Anh
ta không khỏi trố mắt ra, không thể nào ngờ bên dưới phiến đá xanh
ấy lại có vật sống.

“Tý Ngọ, đừng ngẩn ra nữa, bắt nó lại.” Tý Ngọ ngẩng đầu lên đã

thấy Phan Tuấn tóm lấy cái thứ vừa bay lên kia, hóa ra cũng là một vật
sống. Tý Ngọ nhìn con gà nhỏ lông trắng, xòe tay ra, nhưng không
biết nên ra tay thế nào.

Cuối cùng Tý Ngọ phải hạ quyết tâm mới dám tóm lấy con “gà

con” đó, nhưng không dám dùng sức, chỉ sợ lỡ tay sẽ bóp chết nó mất.
Kích cỡ con vật này vừa bằng lòng bàn tay của anh ta. Tý Ngọ xòe
bàn tay ra, con vật nhỏ duỗi hai chân, đôi mắt nhỏ đen lay láy trợn
tròn lên nhìn anh ta, không ngừng đảo qua đảo lại, cái đầu lúc lắc liên
hồi, trông rất đáng yêu. Lúc này, Phan Tuấn cũng tóm một con đi tới,
con vật trên tay anh khác hẳn với con của Tý Ngọ, toàn thân đen
tuyền, mắt lại trắng toát, hơi giống như bị mù.

“Tiểu sư thúc, hai con gà này sao lại ở bên dưới phiến đá thế?”

Tý Ngọ đứng dậy hỏi.

Phan Tuấn cười cười: “Đây không phải là gà, mà là một cặp bồ

câu, một trống một mái, một con màu đen, một con màu trắng. Con
màu đen trên tay tôi là con trống, con anh đang cầm là mái. Hai con
chim này thể hiện âm dương, nhưng trong âm có dương, trong dương
lại có âm. Chim trắng vốn đại diện cho dương, nhưng lại là chim mái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.