TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 172

Đúng lúc này, Âu Dương Yến Vân và Thời Diểu Diểu bước vào, thấy
Phan Dao đã tỉnh lại, Âu Dương Yến Vân liền chạy tới, nắm lấy cánh
tay ông ta hỏi: “Chú Phan Dao, ông nội và em trai tôi đâu rồi?”

Phan Dao vốn đã nhắm mắt, lúc này lại sức mở mắt ra nhìn Âu

Dương Yến Vân, khóe miệng không khỏi co giật, thân thể khe khẽ run
lên: “Âu Dương lão gia, ông ấy... qua đời rồi.”

Lời này vừa thốt ra, Âu Dương Yến Vân như thể bị rút hết toàn

bộ sức lực, cả người đổ vật ra đất chẳng khác một bãi bùn, Phan Tuấn
cũng ngẩn ra, tuy trong lòng sớm đã có dự đoán về khả năng xấu nhất,
nhưng anh vẫn không dám tin đây là sự thực, Âu Dương Lôi Hỏa đã
chết rồi sao?

Một lúc sau, Âu Dương Yến Vân đột nhiên đứng bật dây: “Chú

Phan Dao, chú nói thật chứ?”

Phan Dao khó nhọc gật đầu.
“Thế còn em trai tôi thì sao? Âu Dương Yến Vân lại hỏi dồn.
Phan Dao nhìn thẳng vào Âu Dương Yến Vân, một lúc lâu sau

mới lắc lắc đầu. “Tôi không biết.” Dứt lời, ông ta nhắm mắt lại, Âu
Dương Yến Vân liền ra sức lay lắc, nhưng bị Phan Tuấn cản lại, “Yến
Vân, giờ Phan Dao đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thương thế vẫn
còn rất nặng, đợi chú ấy nghỉ ngơi một chút rồi hỏi cũng không
muộn.”

Âu Dương Yến Vân chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn Phan Tuấn,

nước mắt lưng tròng, cô bậm môi, cố giữ cho nước mắt không rơi
xuống, một lát sau mới lau nước mắt, nói: “Em biết ông nội sẽ không
chết đâu, ông nói sẽ dẫn em và em trai đi tìm mẹ mà. Giờ chú Phan
Dao không tỉnh táo, em không tin lời chú ấy đâu.”

Ai cũng biết Âu Dương Yến Vân đang tự an ủi mình, nhưng

không ai muốn bóc trần sự thật này. Lúc Tý Ngọ đi vào, thấy khóe mắt
Âu Dương Yến Vân vẫn đang ươn ướt, không khỏi tò mò nhìn Thời
Diểu Diểu hỏi: “Cô ấy sao vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.