nữa lên đi.”
Tý Ngọ nghe Thời Diểu Diểu nói vậy vội vàng đưa mắt nhìn
quanh quất, thấy trong đám người đích thực có mấy kẻ đang ngó
nghiêng quan sát người đi đường, vội vàng cúi gằm mặt xuống, đi sát
sau lưng Thời Diểu Diểu.
Vì tối qua kho quân giới bị nổ, hôm nay quanh thành Bắc Bình có
thêm rất nhiều chốt canh trong tối lẫn ngoài sáng, thỉnh thoảng lại có
một đội quân lính đi tuần trên phố.
Người đi trên đường ít hơn trước phải đến năm sáu phần, đại đa
số mọi người vẫn rất nhát gan, biết rằng vụ nổ tối qua đã khiến người
Nhật đỏ mắt, giờ chỉ cần ai có vẻ khả nghi là sẽ bắt vào nhà lao, dùng
hình tra khảo ngay tức khắc. Mọi người đều thần hồn nát thần tính,
nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không ai muốn ra đường lúc
này.
Thời Diểu Diểu dẫn Tý Ngọ đến một quán ăn ở phía Nam thành,
quán ăn này vốn cũng không lớn, mà hôm nay lại càng thêm ảm đạm.
Lúc họ đi vào, tên giúp việc đang chống cằm trên quầy ngủ gật, đầu
thỉnh thoảng lại trượt ra khỏi tay, giật mình sực tỉnh, rồi lại chống cằm
ngủ tiếp.
Tý Ngọ ngồi vào chỗ rồi gắt lên: “Ê, cho mấy món ăn vặt lên đây
nào.”
Tên giúp việc giật nảy mình, suýt chút nữa thì đổ người xuống
quầy. Hắn dụi dụi mắt, nhanh chóng bước ra nói: “Hai vị, hai vị muốn
ăn gì ạ?”
“Cứ mang mấy món ăn vặt lên là được rồi.” Thời Diểu Diểu cướp
lừi, Tý Ngọ liếc nhìn cô, rồi hỏi: “Có rượu gì không?”
“Giờ chỉ còn Nhị oa đầu thôi, anh uống mấy bình?” Tên giúp
việc cười cười nói.
“Lấy một bình thử xem mùi vị thế nào!” Tý Ngọ nói.
“Được.” Dứt lời, tên giúp việc hét vào bên trong: “Hai đĩa đồ ăn,
một bình Nhị oa đầu.”