TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 192

những khối đá trên đỉnh núi vẫn còn lưu lại vết máu, bên cạnh là một
vách đá cheo leo sâu hơn trăm trượng.

Âu Dương Yến Vân đi qua đi lại trên đỉnh núi, ánh mắt không

ngừng lùng sục trên mặt đất, đột nhiên cô phát hiện ra gì đó, liền khom
người cẩn thận vươn ra phía mép vách đá, nhặt lên một vật nhỏ màu
đen.

Phan Tuấn cảm thấy vật đó rất quen mắt, đến khi Âu Dương Yến

Vân đứng dậy xòe tay ra, khóe mắt đã không kìm được mà ầng ậng
nước, Phan Tuấn mới nhìn rõ, hóa ra là một con Minh quỷ.

Âu Dương Yến Vân từng nói, lúc mẹ cô ra đi từng để lại một con

Minh quỷ, con Minh quỷ này luôn được em trai cô mang bên mình.

“Anh Phan Tuấn, anh biết không? Mẹ em bỏ đi hồi em trai em

còn rất nhỏ, nó không hề nhớ mẹ trông như thế nào, đây là thứ duy
nhất mẹ em để lại, cũng là manh mối duy nhất để tìm mẹ, vì vậy em
trai em luôn coi con Minh quỷ này như tính mạng mình. Lần này đến
Trung Nguyên, nó cũng đi theo, chính là vì hi vọng có thể dùng con
Minh quỷ này tìm kiếm xem mẹ đang ở đâu. Bởi thế nó tuyệt đối
không bao giờ bỏ lại thứ này, trừ phi...” Nói tới hai chữ “trừ phi” ,
giọng Âu Dương Yến Vân bắt đầu run rẩy.

Phan Tuấn vỗ nhẹ lên vai Âu Dương Yến Vân, Âu Dương Yến

Vân liền thuận thế nhào vào lòng anh. Phan Tuấn thoáng lộ vẻ ngượng
ngùng, sau đó lại vỗ vỗ vào lưng cô mấy cái. Đứng trước cô gái không
còn nơi nương tựa này, anh thực cũng không biết nên làm sao mới có
thể khiến lòng cô vơi đi nỗi sầu.

Phan Tuấn khẽ nhắm mắt, tiếng côn trùng mùa hạ chừng như

không còn ồn ã nữa, nhất thời anh tưởng mình có thể nghe thấy cả
tiếng tim đập của đối phương, làn hương thơm ngát ùa vào mũi, khiến
anh có cảm giác lâng lâng ngơ ngẩn. Phan Tuấn hơi hốt hoảng, vốn
định niệm Đạo đức kinh, nhưng đầu óc lại rối như tơ vò, đành tìm đại
một đoạn mật quyết, lẩm nhẩm đọc thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.