TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 194

cười khẩy lạnh lùng: “Có người muốn gặp ngươi.”

“Được được được!” Phương Nho Đức vội gật đầu lia lịa, “Không

biết vị đại gia đó đang ở đâu vậy?”

“Hừm, lát nữa ngươi sẽ gặp thôi.” Gã thanh niên lạnh lùng nói,

“Đi theo ta, đừng có giở trò gì đấy.” Dứt lời, gã xoay người ra phía sau
Phương Nho Đức, gí súng vào thắt lưng họ Phương. Phương Nho Đức
chầm chậm đi phía trước, còn gã trai trẻ lặng lẽ theo sau.

Hai gã lính canh bên ngoài cổng đang hút thuốc, miệng huýt sáo

say sưa, thấy Phương Nho Đức đi tới vội ném điếu thuốc trên tay ra
phía sau, đứng thẳng người lại, chỉ sợ họ Phương mắng cho một trận.

“Cục trưởng!” Hai người nhìn thẳng về phía trước, đồng thanh

chào hỏi.

Phương Nho Đức “ậm ừ” ho khan một tiếng, vốn định ra hiệu

cho hai tên lính canh, không ngờ hai tên này cũng đang có tính toán
riêng. Trước đây, bọn chúng đã bị mắng không biết bao nhiêu lần vì
tội hút thuốc trong giờ trực, giờ cả hai chỉ mong Phương Nho Đức
không trông thấy điếu thuốc đang bốc khói nghi ngút sau lưng, còn
đâu ra tâm tư mà suy đoán hàm nghĩa tiếng đằng hắng kia của họ
Phương nữa chứ.

Gã trai trẻ gí súng sau lưng Phương Nho Đức, rời khỏi tòa phủ đệ

của y, sau đó kéo họ Phương vào một con ngõ nhỏ, vừa đi vừa thì
thầm bên tai đối phương: “Ừm, thuộc hạ của ngươi cũng biết nghe lời
lắm!”

Phương Nho Đức thầm nhủ, mẹ nó chứ, ông mày mà về được,

trước tiên sẽ xử tử hai thằng gác cửa khốn nạn kia.

Ngoài đầu ngõ có một cỗ xe ngựa mui đen, gã trai đẩy Phương

Nho Đức lên xe, đoạn gõ nhẹ vào trán y một cái, Phương Nho Đức chỉ
thấy như đập đầu vào cột, mí mắt sụp xuống, ngã gục vào trong thùng
xe. Gã trai trẻ đặt Phương Nho Đức nằm ngay ngắn, rồi đánh xe thẳng
về quán trọ rẻ tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.