TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 195

Sau bữa tối nhạt nhẽo ở quán trọ, Tý Ngọ đã bắt đầu hết kiên

nhẫn, Thời Diểu Diểu liếc anh ta: “Hừm, sao vậy? Nôn nao muốn gặp
sư phụ quá rồi hả?”

“Ừm...” Tý Ngọ rốt cuộc cũng thở hắt ra được sự đè nén trong

lòng nãy giờ, “Tiểu sư thúc, cô xem đã đến giờ này rồi, rốt cuộc có
gặp được sư phụ tôi không vậy?”

“Đương nhiên là được rồi.” Thời Diểu Diểu nói đoạn cầm chén

trà lên nhấm một ngụm, thứ trà này chẳng những đắng chát khó chịu,
còn lẫn cả mùi mốc meo nữa.

Tý Ngọ lắc đầu: “Tiểu sư thúc, thứ trà này đâu phải dành cho

người uống!”

“Ha ha, đây là cao toái

(1)

thượng phẩm đó.” Dứt lời, Thời Diểu

Diểu lại uống thếm ngụm nữa, Tý Ngọ dẩu môi lên lầm bầm: “Cao
toái với cao tiếc cái gì, chẳng qua chỉ là lá trà vụn mà thôi!”

1. Một thứ lá trà đặc hữu của Bắc Kinh, thực chất là trà phế

phẩm, chỉ có người nghèo mới uống.

“À, đúng rồi, Tý Ngọ, có chuyện này tôi vẫn không hiểu.” Thời

Diểu Diểu đặt chén trà xuống nói.

“Vâng? Chuyện gì vậy?” Tý Ngọ kéo ghế lại bên cạnh Thời Diểu

Diểu, tò mò hỏi.

“Anh và Âu Dương Yến Vân cô nương ấy!” Lời của Thời Diểu

Diểu lập tức làm mặt Tý Ngọ đỏ bừng lên, anh ta nhích người ra sau,
thấp giọng: “Tiểu sư thúc, cô biết là khu trùng sư hệ thổ chúng tôi và
khu trùng sư hệ Hỏa xưa nay vốn bất hòa, vả lại giờ đây trong lòng Âu
Dương cô nương chỉ có Phan Tuấn tiểu sư thúc thôi.”

“Ha ha, nhưng tôi thấy Phan Tuấn cũng không có ý gì với cô ấy

đâu!” Lời Thời Diểu Diểu khiến Tý Ngọ phấn chấn tinh thần lập tức,
lại dịch người lại trước mặt cô, hỏi: “Tiểu sư thúc, có phải tiểu sư thúc
Phan Tuấn nói gì với cô không?”

Thời Diểu Diểu bật cười khúc khích: “Chuyện này cả kẻ ngốc

cũng nhìn ra được mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.