TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 212

Âu Dương Yến Vân vội tránh sang một bên, Phan Tuấn thấy máu

tươi đã làm quần cô gái dính bết vào đùi, lại quan sát vị trí trúng đạn,
rồi nói: “Gân không bị thương, chỉ là đạn đã xuyên qua xương rồi.”
Đoạn anh lấy trong túi ra một mảnh khăn, buộc chặt vị trí bị thương
của cô gái lại để khỏi mất máu quá nhiều.

“Nhà cô nương ở đâu vậy?” Phan Tuấn băng bó xong vết thương,

liền hỏi.

“Ở thôn Đạo Đầu phía trước.” Cô gái cắn môi nói, trên trán đã rịn

mồ hôi.

“Chúng tôi đưa cô về.” Tuy Âu Dương Yến Vân tính tình nóng

nảy, nhưng lại có lòng dạ trượng nghĩa, cô tranh nói câu này trước
cũng là vì sợ Phan Tuấn sẽ bỏ mặc cô gái ở đây. Bởi vừa nãy, khi phát
hiện cô gái bị mấy tên lính truy đuổi, Phan Tuấn tỏ ra hết sức hờ hững.

Phan Tuấn nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn

thẳng vào mắt Âu Dương Yến Vân. Âu Dương Yến Vân trợn mắt,
thầm nhủ, kể cả anh không muốn đưa cô gái này về, nhưng em đã nói
là chúng ta rồi, anh không thể không đi. Chúng ta là hai con châu chấu
bị buộc trên một sợi dây, anh không chạy nổi mà cũng không bỏ mặc
được em đâu.

“Cảm ơn các vị!” Cô gái vừa nói, vừa xuýt xoa. Âu Dương Yến

Vân dẩu môi lên, ra hiệu bảo Phan Tuấn bế cô gái lên ngựa. Nhà họ
Phan xưa nay gia giáo cực kì nghiêm khắc, Phan Tuấn từng này tuổi,
đừng nói là ôm một cô gái, thậm chí tay con gái anh còn chưa được
chạm vào. Lúc này bảo anh ôm một cô gái lạ lên lưng ngựa, quả là Âu
Dương Yến Vân đã đưa ra một vấn đề rất khó.

“Anh Phan Tuấn, nhanh lên nào.” Âu Dương Yến Vân thúc giục,

thấy bộ dạng lúng túng của Phan Tuấn, không khỏi đắc ý trong lòng.
Phan Tuấn nghĩ ngợi giây lát, rồi cúi người bồng cô gái lên, đỡ cô ngồi
lên con ngựa của mình. Thấy Phan Tuấn quả nhiên đã bồng cô gái lên
ngựa, Âu Dương Yến Vân lại nảy lòng ghen tuông, nhảy chồm tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.