TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 214

“Tốt quá rồi.” Cô gái trên lưng ngựa mừng đến hai mắt bừng

sáng, quên cả vết thương ở chân mình, “Tôi có một người bạn bị
thương nặng, không biết anh có thể cứu chữa giúp cho không?”

Lần này Phan Tuấn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Âu Dương

Yến Vân, thấy cô không có ý cướp lời mình nữa, mới gật đầu: “Để tôi
xem bệnh tình bạn cô thế nào đã!”

Ba người trầm mặc đi qua hẻm núi ở giữa Hắc Sơn, chừng

khoảng nửa canh giờ nữa, đột nhiên phát hiện con đường nhỏ này lại
nhập vào đường cái quan ở phía trước không xa, phía cuối đường cái
quan xuất hiện một ngôi làng nhỏ.

Âu Dương Yến Vân ngạc nhiên thốt lên: “Cô nương, làng của các

người ở cuối đường cái quan, chẳng lẽ không sợ lính Nhật đến quấy
nhiễu à?”

“Tỷ tỷ à, chị không biết đấy thôi, làng của chúng tôi tên là thôn

Đạo Đầu, ý là ở cuối đường quan đạo. Vì chữ Đạo Đầu này đồng âm
với chữ Đáo Đầu, bọn lính lại rất mê tín. Cảm thấy tên này quá đen
đủi, nên chẳng những không đên quấy nhiễu, mà có đi qua cũng vòng
đường khác.” Cô gái nói vậy làm Âu Dương Yến Vân hết sức ngạc
nhiên, không ngờ người Nhật cũng mê tín như vậy.

“Phải rồi, cô nương tên gì vậy?” Âu Dương Yến Vân hỏi.
“Đoàn Nhị Nga.” Cô gái thành thực nói.
“Người nhà của cô sinh bệnh à?” Âu Dương Yến Vân cứ như thể

không bao giờ hết câu hỏi.

“Không, người đó không có thân thích gì với tôi cả.” Đoàn Nhị

Nga thở hắt ra.

“Thế à?” Âu Dương Yến Vân nghi hoặc nói.
“Ừm, cậu ấy được tôi cứu ở trên vách đá!” Đoàn Nhị Nga nói vậy

làm thân thể Âu Dương Yến Vân run bắn lên, lập tức nảy sinh một tia
hi vọng mong manh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.