TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 213

trước mặt anh, giành lấy việc đỡ cô gái còn ngồi chưa vững trên lưng
ngựa: “Em đỡ cô ấy, anh đi dắt Phi Hồng đi!”

Phan Tuấn ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ của Âu Dương

Yến Vân, chỉ thấy cô đã đỡ cô gái kia dắt ngựa mà đi, vừa đi vừa hỏi
xem thôn Đạo Đầu ở đâu.

Phan Tuấn đành dắt Phi Hồng theo sau. Ba người cứ vậy men

theo một con đường nhỏ.

“Cô nương sao lại xuất hiện ở đây vào lúc khuya khoắt thế này?”

Âu Dương Yến Vân hỏi.

“Dạ, tôi vào thành tìm đại phu, đến rất nhiều nơi mà không ai

chịu đi, vì vậy mới về muộn thế này.” Khoé miệng cô gái khẽ run rẩy
theo nhịp bước của con ngựa.

“Về được nửa đường thì gặp phải bọn lính kia, may mà có hai vị

cứu giúp, bằng không...” Cô gái ngừng lời không nói tiếp nữa, lát sau,
cô đột nhiên cất tiếng hỏi: “Còn chưa kịp thỉnh giáo cao danh quý tánh
của hai vị ân nhân!”

“Không cần...”
“ Âu Dương Yến Vân...” hai người gần như đồng thời cất tiếng,

nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược, đây là lần đầu tiên Âu
Dương Yến Vân đến Bắc Bình, kinh nghiệm xã hội ít ỏi đến đáng
thương, cô nghe thấy Phan Tuấn nói thế vội vàng nuốt những lời phía
sau lại. Cô gái trên ngựa mỉm cười: “Vừa nãy thấy anh băng bó vết
thương cho tôi, thủ pháp rất thuần thục, không biết có phải là đại phu
hay không?”

“Đúng vậy...”
“À...”
Hai người lại đồng thanh cất tiếng. Lần này Âu Dương Yến Vân

thầm mắng mình không có đầu óc, sao người ta cứ hỏi gì là đáp nấy
như vậy. Phan Tuấn đành thở dài nói: “Cũng biết một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.