TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 228

“Sư thúc, ngài cũng xuống dưới đó với chúng cháu đi thôi!” Phan

Tuấn nghe tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, không khỏi lo
lắng.

“Cậu xuống trước đi.” Kim Vô Ý nheo mắt nhìn Phan Tuấn,

“Giúp ta chăm sóc cho Nga Tử.”

Phan Tuấn biết Kim Vô Ý có lòng xả thân vì nghĩa, bèn buông

Âu Dương Yến Ưng ra, chụp lấy cánh tay Kim Vô Ý: “Sư thúc, quân
tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

“Ha ha, cậu đi mau đi, sau khi các cậu xuống dưới, ta phải cắt

dây thừng, bằng không chúng sẽ phát hiện ra mất.” Kim Vô Ý dứt lời
liền nhét vào tay Phan Tuấn một vật, ấn chặt vào tay anh nói: “Nó sẽ
dẫn các cậu rời khỏi chỗ này, đồng thời cũng cho cậu biết cái bí mật
kia!” Dứt lời, ông lão đã loạng choạng bước ra ngoài cổng, bóng lưng
già dưới ánh trăng mờ dần, nhưng Phan Tuấn lại có cảm giác cái bóng
ấy dường như rất quen thuộc.

Phan Tuấn xoè tay ra, bên trong là một vật đen sì, anh cũng

không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, vội nhét vào trong túi, sau đó cõng Âu
Dương Yến Ung lên, lấy sợi dây thừng bên cạnh buộc cậu ta vào
người mình, cẩn thận chui qua miệng giếng.

Miệng giếng này tuy chật hẹp, nhưng rất sâu, càng xuống dưới,

hơi lạnh càng phả vào mạnh hơn. Thôn Đạo Đầu được xây dựng trên
lưng chừng núi, vì vậy giếng ở đây phải đào xuống tương đối sâu mới
đến chỗ mạch nước ngầm.

“Anh Phan Tuấn, anh xuống rồi à?” Dưới giếng vọng lên tiếng

của Âu Dương Yến Vân

“Ừm, đã xuống rồi!” Phan Tuấn vừa leo xuống vừa đáp, dường

như từ lúc bắt đầu đào, cái giếng này đã được thiết kế sẵn, thành giếng
có rất nhiều mấu gồ ra, tuy trải nhiều năm đã mọc đầy rêu xanh trơn
trượt, nhưng vẫn có thể đạp chân vào, vì vậy bám dây thừng leo xuống
cũng tương đối dễ.

“Anh Phan Tuấn, ông nội em đâu?” Đoàn Nhị Nga thắc mắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.