TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 237

mặt bắt đầu rung động, dưới chân cũng bắt đầu rung lên, đất bùn trên
trần mật thất lại rơi xuống lả tả.

“Ầm” một tiếng, bức tường trước mặt họ thình lình dịch mạnh

sang bên, lộ ra một cánh cửa đá, cửa đá lại trượt sang một bên, con
Minh quỷ cũng bật ra.

“Quả nhiên là có đường bí mật.” Phan Tuấn không kìm được thốt

lên, sau đó quay người lại nhẹ nhàng đỡ Đoàn Nhị Nga dậy, đoạn nói
với Âu Dương Yến Vân: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này.”

Âu Dương Yến Vân thấy Phan Tuấn thân thiết với Đoàn Nhị Nga

như thế, lòng không khỏi ghen tuông, nhưng vì tình thế trước mắt,
cũng đành nén lửa giận, đỡ Âu Dương Yến Ưng đi lên trước hai người
kia.

Phan Tuấn đỡ Đoàn Nhị Nga bám sát theo sau, đằng sau cánh cửa

đá là một đường hầm nhân tạo hình vuông, rộng mấy trượng, hai bên
đường hầm cứ cách một trượng lại có một ngọn đèn, bên trên cắm
đuốc. Phan Tuấn lấy mồi lửa ra thắp đèn lên, một nhóm bốn người
chầm chậm đi tới, được chừng hơn ba chục mét đột nhiên đường hầm
đứt đoạn.

Trước mặt họ không ngờ lại là một cái vực, mé bên phải có một

ống tre nhỏ và dài, nhưng ống tre ấy quá nhỏ, dù khinh công cao
cường đến mấy cũng không thể nào lợi dụng nó đế vượt qua vực sâu.
Phan Tuấn giơ ngọn đuốc xuống dưới quan sát, chỉ thấy tối đen như
mực, sâu không thấy đáy, mấy người vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh,
giờ lại gặp phải phiền phức lần nữa, biết làm sao đây?

Nhưng, đã có kinh nghiệm vừa nãy, Phan Tuấn vội lấy con Minh

quỷ ra, lại gõ lên nó mấy cái, chỉ thấy con Minh quỷ rung lên một
chặp rồi bò về phía vách tường bên trái, Phan Tuấn vội bám theo sau,
con Minh quỷ dừng ở góc tường. Anh cúi đầu, giơ ngọn đuốc lại gần
trước mắt, quan sát bức tường, chỉ thấy trên tường viết ba chữ “vách
âm thanh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.