TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 255

đã bị thương, mất máu khá nhiều, thể lực dần dần không chịu đựng nổi
nữa, thân hình cứ gục dần xuống.

“Đoàn cô nương, cô thấy sao rồi?” Âu Dương Yến Vân cảm thấy

trọng lượng thân thể Đoàn Nhị Nga cơ hồ dồn hết lên người mình, bèn
lo lắng hỏi. Nhưng Đoàn Nhị Nga lúc này đã rơi vào trạng thái nửa
hôn mê.

Phan Tuấn dừng bước, thấy sắc mặt Đoàn Nhị Nga càng lúc càng

nhợt nhạt, bèn nói: “Yến Vân, em đỡ Yến Ưng, để anh cõng Đoàn cô
nương.”

Âu Dương Yến Vân tuy rằng hơi ghen tuông, nhưng cũng rất có

khí khái anh hào, lập tức chuyển qua đỡ Âu Dương Yến Ung, để cho
Phan Tuấn cõng Đoàn Nhị Nga. Vừa nhủ thầm: nơi này không nên ở
lâu, cần phải nhanh chóng ra ngoài giúp Đoàn Nhị Nga chữa trị vết
thường, cô vừa rảo nhanh bước chân.

Đi được chừng hơn trăm mét, phía trước đột nhiên xuất hiện một

đại sảnh, cả bọn dừng lại phía trước đại sảnh ấy. Đã có tấm gương
tháp cờ lần trước, ai nấy đều sợ không may chạm phải cơ quan gì lại
mất toi tính mạng, Phan Tuấn đặt Đoàn Nhị Nga xuống, giao cho Âu
Dương Yến Vân, sau đó một mình đi men xung quanh đại sảnh tìm
đuộc, lần lượt thắp hết lên mới nhìn rõ đại sảnh này, không ngờ lại
rộng ngang với một sân vận động cỡ nhỏ.

Chính giữa đại sảnh bằng phẳng, bên cạnh chất đống mấy chục

cây gậy gỗ độ dài tương đương nhau, mỗi cây gậy đại khái đều to
bằng cánh tay người lớn, đặc ruột, tựa như được cẩn thận đánh bóng
bằng sáp nế, thân gậy bóng láng, đã qua nhiều năm tháng mà không hề
mục nát, một đầu gậy hình tròn, đầu kia được đẽo thành hình dạng như
cái chêm. Phan Tuấn nhìn đống gậy gỗ ấy mà ngẩn người ra, không
biết dùng để làm gì.

“Anh Phan Tuấn, cái anh đang cầm là gậy gỗ à?” Âu Dương Yến

Vân hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.