CHƯƠNG 14: Một thân phận khác
Trong quán trọ rẻ tiền ở phía Nam thành Bắc Bình, cũng có tiếng châu
chấu kêu, âm thanh ấy vẳng vào từ lùm cây bên ngoài. Tý Ngọ cúi đầu
đứng trước mặt Phùng Vạn Xuân, chỉ thấy hai mắt Phùng Vạn Xuân
đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay Thời Diểu Diểu, ở đó có mấy
vệt đỏ như máu, chằng chịt giao nhau như mạng nhện.
“Ngươi có biết, thứ độc này ở trong người lâu dần sẽ hại đến tính
mạng hay không?” Nghe Phùng Vạn Xuân trách mắng, Tý Ngọ cúi
đầu thẽ thọt nói: “Dạ, con biết, sư phụ.”
“Cũng may là chỉ có mấy canh giờ mà thôi, bằng không mạng
Thời cô nương khó mà giữ nổi.” Phùng Vạn Xuân ngẩng đầu, tiếng
châu chấu bên ngoài cửa sổ làm ông sốt ruột, Tý Ngọ thấy sự phụ
bỗng ngừng lời, vội ngẩng lên, sực hiểu ra là lũ châu chấu kia quấy
nhiễu mạch suy nghĩ của thầy, bèn đi tới đóng cửa sổ lại.
Phùng Vạn Xuân nhếch miệng cười, sau đó nói: “Ngươi ra bên
ngoài đợi, ta giúp cô nương này loại trừ nốt độc tố trong người.”
Tý Ngọ như được đại xá, vội vàng gật đầu đi ra ngoài, rồi cẩn
thận khép cửa lại. Anh ta đi tới cái sân phía sau quán trọ, lúc này đã
qua giờ Sửu, ánh trăng sáng ngời rọi xuống khoảng sân, thời buổi này
trong thành Bắc Bình hiếm khi gặp được đêm nào yên tĩnh như vậy.
Đoàn kịch Dự kia đã hát xong vở diễn, trở về nghỉ ngơi, chỉ có mình
Tý Ngọ ngồi trên một phiến đá xanh. Phiến đá này ngày thường để
cho khách trọ dùng giặt y phục, qua nhiều năm tháng mặt đá đã nhẵn
bóng lên. Tý Ngọ ngồi đó, tuy vừa nãy bị sư phụ mắng cho một trận vì
tội hạ độc Thời Diểu Diểu, nhưng trong lòng anh ta lại đang lo lắng