TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 293

“Câm miệng...” Thời Diểu Diểu lạnh lùng ngắt lời Tý Ngọ, “Nếu

không phải vì Phan Tuấn, ta sớm đã bằm thây ngươi ra làm trăm vạn
mảnh rồi!”

Đúng lúc này, trong mật đạo vang lên tiếng bước chân, Phan

Xương Viễn chậm rãi bước vào, thấy Phùng Vạn Xuân và Thời Diểu
Diểu liền ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Không... không có gì!” Thời Diểu Diểu thấp giọng đáp.
“Ừm, mọi người chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi

thành Bắc Bình!” Phan Xương Viễn nói xong, khóe miệng khẽ giật
giật, nét mặt lộ vẻ đau khổ, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng biểu
hiện này không thoát khỏi cặp mắt của Phùng Vạn Xuân.

“Phan sư phụ... ông không được khỏe sao?” Phùng Vạn Xuân

quan tâm hỏi.

“À! Không có gì.” Phan Xương Viễn hít vào một hơi, nói.
“Nhưng bây giờ mấy cửa thành Bắc Bình đều đã bị khóa chặt,

chúng ta làm sao ra được?” Thời Diểu Diểu hỏi.

Phan Xương Viễn mỉm cười, không giải thích gì thêm, Thời Diểu

Diểu và Phùng Vạn Xuân đưa mắt nhìn nhau, Phùng Vạn Xuân tựa hồ
nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Phan Xương Viễn nói: “Lẽ nào ông
nói đến nhà họ Kim...”

Phan Xương Viễn gật đầu, mỉm cười nói: “Thì ra Phùng sư phụ

cũng biết chuyện này hả!”

Phùng Vạn Xuân không thể nào tin nổi: “Tôi vẫn luôn nghĩ đây

chỉ là lời đồn đại mà thôi, không ngờ nhà họ Kim thật sự có vậy này.”

“Ừm, hai vị hãy đi nghỉ ngơi trước đã, ta còn phải điều chỉnh một

chút lần cuối, đến tối chúng ta sẽ xuất phát.” Phan Xương Viễn thở
dài, nói: “Nơi này đã không còn an toàn nữa rồi!”

Phan Xương Viễn đưa Thời Diểu Diểu và Phùng Vạn Xuân về

phòng, sau đó quay người bỏ đi, Thời Diểu Diểu nhìn bóng lưng Phan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.