TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 292

giấc, con đã len lén tới trước cửa phòng sư phụ quỳ cả đêm, chỉ có như
vậy, lòng con mới bình yên phần nào.”

“...”
“Con mong mình thực sự là một tên ăn mày, sống cuộc đời đơn

giản mà thanh thản biết mấy.” Tý Ngọ nói như thể mong mỏi lắm.

“Tuy rằng ngươi là tên đệ tử đắc ý nhất của ta, nhưng ta không

thể giữ ngươi lại được!” Lời vừa dứt, Phùng Vạn Xuân đứng phắt dậy,
rút con dao găm giấu trong ống tay áo ra đâm về phía Tý Ngọ. Ông
hành động quá bất ngờ, Tý Ngọ và Thời Diểu Diểu đều không kịp
phòng bị, chỉ thấy mũi dao đâm thẳng tới cổ họng Tý Ngọ. Tý Ngọ
mỉm cười nhắm mắt lại. Thời Diểu Diểu biết lúc này dùng Tam thiên
trượng thì không kịp, trong lúc hoảng loạn, không ngờ lại vươn tay ra
bắt lấy lưỡi dao.

Đòn này của Phùng Vạn Xuân đã dùng đến mười phần sức lực,

vừa khéo đụng phải bàn tay của Thời Diểu Diểu vươn ra ngay trước
mặt Tý Ngọ. Lúc này, Phùng Vạn Xuân có muốn ngừng lại cũng
không kịp, chỉ thấy lưỡi dao đâm xuyên qua lòng bàn tay Thời Diểu
Diểu, Thời Diểu Diểu thấy bàn tay mát rượi, vội lật tay lên, kéo chệch
hướng mũi dao sang một bên, bấy giờ Tý Ngọ mới thoát nạn.

“Thời cô nương, hà tất phải làm vậy chứ?” Phùng Vạn Xuân

buông tay, lấy trong túi ra một tấm khăn trắng định giúp Thời Diểu
Diểu băng vết thương lại, Thời Diểu Diểu nghiến răng, tay trái cầm
cán dao vận sức nhổ ra, một dòng máu đỏ thắm lập tức trào ra.

Phùng Vạn Xuân vội vàng đưa khăn tay cho Thời Diểu Diểu,

Thời Diểu Diểu tiếp lấy, hít vào một hơi khí lạnh, nói: “Phùng sư phụ,
Phan Tuấn từng dặn tôi, dù xử trí anh ta thế nào, cũng phải đợi sau khi
đưa anh ta ra khỏi thành Bắc Bình đến gặp Phan Tuấn đã.”

“Nhưng cô cũng không cần vì nó mà...” Phùng Vạn Xuân nhìn

Tý Ngọ, Tý Ngọ cũng lộ vẻ bất lực.

“Tiểu sư thúc, tôi có bị sư phụ chém trăm đao nghìn đao cũng là

đáng tội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.