TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 291

giống như Phan Tuấn, cô vẫn không muốn tin anh ta là gián điệp. Cô
là một cô gái ngoài lạnh trong nóng, bên dưới bộ mặt chẳng nể nang ai
lại là một trái tim nóng bỏng nhiệt tình.

Tý Ngọ nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước mặt mình, liền

chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy sư phụ và Thời Diểu Diểu, bèn
mỉm cười nói: “Hai vị đến giết tôi phải không?”

“Tý Ngọ, bao nhiêu năm nay sư phụ đối đãi với ngươi như thế

nào?” Phùng Vạn Xuân hỏi.

Tý Ngọ không trả lời, thân hình khẽ run lên, một hàng nước mắt

trong veo chảy ra nơi khóe mắt, rơm rớm lệ nhìn Phùng Vạn Xuân
đáp: “Ân trọng như núi, cha mẹ tái sinh!”

“Lúc ta nhân ngươi về nhà, ngươi chỉ chừng mười tuổi. Khi ta

gặp ngươi lần đầu, trên tay ngươi đang nắm chặt nửa cái bánh bao
nguội ngắt, bị một đám chó hoang quây lấy. Ta thấy ngươi đã bị chó
hoang cắn cho mình mẩy đầy vết thương mà vẫn không chịu buông cái
bánh bao trong tay ra, bèn giúp ngươi đuổi lũ chó đi, ai ngờ ngươi lại
xoay người bỏ chạy. Ta đi theo mới biết ngươi muốn đem cái bánh bao
đó cho một đứa bé gái bị bệnh, thấy ngươi đã đói rã họng ra mà vẫn
giữ được tấm lòng nghĩa hiệp, ta mới nhận ngươi và đưa bé gái kia về
nhà.” Phùng Vạn Xuân vừa hồi tưởng lại vừa nói.

“Đúng vậy, lúc đó con chỉ là một đứa ăn mày, nếu không phải là

sư phụ, dù không bị đàn chó hoang kia cắn chết, con cũng sẽ chết
đói,” Tý Ngọ thở dài, nước mắt không ngừng tuôn ra.

“Ta vốn hi vọng người có thể kế thừa y bát của ta, vì vậy cho dù

đã đuổi hết các đệ tử đi, ta vẫn luôn dẫn người theo bên cạnh.” Phùng
Vạn Xuân điềm đạm tiếp lời.

“Là con đã phụ sự kì vọng của sư phụ.” Tý Ngọ cúi đầu nói: “Rất

nhiều đêm con giật mình sực tỉnh khỏi cơn ác mộng, con cảm thấy
mình đang sống trong một giấc mộng, một cơn ác mộng vĩnh viễn
không thể nào tỉnh được. Kì thực, rất nhiều đêm không thể ngủ yên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.