TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 289

tay nhanh mắt, khẽ rung cánh tay, Tam thiên trượng tức thì cuốn lấy
đoản đao trong tay Phùng Vạn Xuân, mặc dù vậy, lưỡi đao vẫn chém
rách da cổ Tý Ngọ.

“Thời cô nương, tại sao ngăn ta lại?” Phùng Vạn Xuân vừa nói

vừa dồn sức lên cánh tay.

“Phùng sư phụ, Phan Tuấn từng dặn dò, dù Tý Ngọ là nội gián

cũng không thể giết.” Thời Diểu Diểu nói vậy làm Phùng Vạn Xuân
cơ hồ hiểu ra điều gì đó, lực đạo trên tay giảm đi phần nào, Thời Diểu
Diểu vội giật thanh đoản đao trên tay ông ta xuống.

“Tạm giải hắn ta đi trước đã.” Phan Xương Viễn dặn dò mấy đại

hán, ” Trói chặt chân tay hắn lại.” Nói xong, ông ta đi tới trước mặt Tý
Ngọ, móc con Thần nông mình tặng anh ta ra.

Bốn đại hán kéo Tý Ngọ đi, Phan Xương Viễn vỗ vai Phùng Vạn

Xuân phân trần: “Vừa nãy chúng ta sợ đột nhiên bắt Tý Ngọ, hắn sẽ ra
tay làm hại các vị, nên mới trói cả Phùng sư phụ và Thời cô nương
lại.”

“Không sao, cảm ơn ông.” Phùng Vạn Xuân yếu ớt nói, lúc

ngẩng đầu lên, ông chợt thấy trời xoay đất chuyển, linh hồn như thể bị
rút ra khỏi cơ thể trong chớp mắt, ngã gục xuống đất.

Lúc Phùng Vạn Xuân tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau, trời đã

sáng bảnh. Khi ông mở mắt ra, chỉ có Thời Diểu Diểu ngồi bên cạnh,
không thấy bóng dáng Phan Xương Viễn và Quản Tu đâu.

“Thời cô nương...” Phùng Vạn Xuân cảm thấy sức khỏe đã hồi

phục đôi chút, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, Thời Diểu Diểu đang
gà gật, nghe tiếng gọi của Phùng Vạn Xuân lập tức tỉnh lại, bưng nước
trà trên bàn đến bên cạnh ông ta: “Phùng sư phụ, rốt cuộc ông cũng
tỉnh rồi!”

“Phan sư phụ và Quản Tu đâu?” Phùng Vạn Xuân vừa uống nước

Thời Diểu Diểu đưa tới, vừa hỏi.

“Bọn họ đi sắp xếp chuyện ra khỏi thành rồi.” Thời Diểu Diểu

đón lấy chén trà Phùng Vạn Xuân vừa uống can.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.