TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 290

“Tình hình giờ thế nào?” Phùng Vạn Xuân hỏi thăm.
“Cửa thành Bắc Bình đóng chặt, đám hiến binh đang đi khắp nơi

lùng tìm chúng ta!” Thời Diểu Diểu cũng đang lo lắng, trước lúc đi,
Phan Tuấn đã dặn dò kể cả Tý Ngọ là gian tế thì cũng phải dẫn hắn về,
vì anh muốn biết mục đích thực sư của Tý Ngọ khi mai phục bên cạnh
mình, vả lại Phan Tuấn cảm thấy dù thân phận nội gián của Tý Ngọ
được xác nhận, thì cũng vẫn còn một số việc chưa hoàn toàn nghĩ
thông. Có điều, tình hình trước mắt, đừng nói là áp giải Tý Ngọ ra
khỏi thành, chỉ riêng mấy người họ muốn rời khỏi Bắc Bình cũng
chẳng dễ hơn lên trời là bao.

“Thời cô nương, Tý Ngọ đâu?” Phùng Vạn Xuân ngẫm nghĩ giây

lát rồi hỏi.

“Ở trong mật thất.” Thời Diểu Diểu thoáng ngẩn người, đoạn trả

lời.

“Tôi muốn đi gặp nó!”
Thời Diểu Diểu thầm nhủ Phùng Vạn Xuân và Tý Ngọ dẫu sao

cũng là thầy trò tám năm, nhất thời về phương diện tình cảm cũng rất
khó chấp nhận sự thật Tý Ngọ là nội gián.

“Được, để tôi dẫn Phùng sư phụ đi!” Nói đoạn, cô đỡ Phùng Vạn

Xuân xuống giường, ở gian phòng bên cạnh có một bức tranh chép
bức “Thanh minh thượng hà đồ” , phía sau có một cơ quan nhỏ, Thời
Diểu Diểu khẽ ấn lên cơ quan đó, cánh cửa liền mở ra, để lộ một mật
đạo tối tăm, hai bên có mấy bóng đèn điện. Thời đó, ở những nhà giàu
có tại Bắc Bình, đèn điện đã không phải là thứ hiếm hoi gì nữa.

Thời Diểu Diểu đỡ Phùng Vạn Xuân cẩn thận men theo bậc thang

đi xuống mật thất bên dưới, bên trong mật thất, chỉ thấy hai người đàn
ông đang ngồi cạnh chiếc bàn coi chừng Tý Ngọ, tay chân Tý Ngọ bị
cố định vào cọc gỗ phía sau thành hình chữ “Đại” , đang gục đầu
xuống.

Thấy tình trạng Tý Ngọ như vậy, Thời Diểu Diểu không khỏi

chua xót trong lòng, thực tình, tuy nghi ngờ Tý Ngọ, nhưng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.