TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 339

“Anh Phan Tuấn, đừng đùa em nữa. Em...” Âu Dương Yến Vân

nói tới đây, Phan Tuấn đã kéo cô dậy: “Yến Vân, đi theo anh!”

Đây là lần đầu tiên Phan Tuấn chủ động nắm tay Âu Dương Yến

Vân , khiến cô không khỏi thấy lâng lâng, trong lòng ngọt ngào khôn
xiết, kể cả lúc này có bắt cô bị vây khốn ở đây cả đời, chắc cô cũng
thấy mát lòng mát dạ lắm.

Phan Tuấn kéo tay Âu Dương Yến Vân đi ngược lại đường cũ,

đến gian đại sảnh có trùng hải, lần này Phan Tuấn không châm lửa, mà
lần mò trong bóng tối đi xuyên qua trùng hải. Họ dừng lại ở chỗ nghỉ
lúc trước, Phan Tuấn bảo Âu Dương Yến Vân: “Yến Vân, giúp anh
mang theo những khúc gậy gỗ còn lại ra phía vách đá kia đi.”

Dứt lời, Phan Tuấn đã khom người mò mẫm trong bóng tối tìm

các khúc gậy gỗ ôm vào lòng, Âu Dương Yến Vân cũng nhặt mấy
khúc lên: “Anh Phan Tuấn, chỗ đó ấm áp hơn ở đây nhiều, e là không
cần dùng những khúc gỗ này đâu!”

Phan Tuấn mỉm cười: “Anh tự có chỗ dùng.” Nói xong, hai người

chia nhau mỗi người ôm mấy khúc gậy nhanh chóng trở lại chỗ vách
đá. Đoàn Nhị Nga thấy Phan Tuấn mang những khúc gậy ấy về, sắc
mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Rốt cuộc anh đã hiểu tác dụng chân thực của những khúc gỗ

hình dạng kì quái chế tạo bằng phương pháp đặc biệt rồi!” Phan Tuấn
vừa nói vừa cầm một khúc lên: “Mọi người nhìn những khúc gỗ này
một đầu to, một đầu nhỏ, kích cỡ của đầu nhỏ này có phải vừa khít với
những hốc nhỏ trên vách đá kia không?”

Nghe anh nói vậy, Âu Dương Yến Vân cầm một khúc gỗ lên xem

xét kĩ càng, rồi nhìn hốc nhỏ bên cạnh, quả đúng là vậy, kích cỡ của
hốc nhỏ vừa khéo tương đương với một đầu khúc gỗ.

“Ha ha, xem ra có những khúc gỗ này chúng ta có thể rời khỏi

đây được rồi!” Âu Dương Yến Vân hoan hỉ nói, cô cũng đã hiểu ra sở
dĩ vừa nãy Phan Tuấn khen mình thông minh là vì cô nhắc anh nhớ
đến những khúc gỗ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.