TRÙNG SƯ- TRÙNG TRÙNG BÍ ẨN - Trang 8

“Nhưng mà… nhưng mà tại sao chứ?” Tôi nghi hoặc ngước nhìn

cha, cha tôi dừng xe lại, sau đó ra hiệu cho tôi ra khỏi xe, lúc này đã
vào cuối thu, trời lại mới đổ một trận mưa, bên ngoài hơi lành lạnh.
Cha tôi dựa vào cửa xe ném cho tôi một điếu thuốc, tự mình cũng
thong thả châm một điếu, sau đó chỉ tay vào ngọ núi trước mặt : “Mộc
Dương, con thấy ngọn núi kia không ?”

Tôi nhìn cha với ánh mắt khó hiểu, sau đó ngước nhìn theo

hướng ngón tay ông chỉ, chỉ thấy một ngọn núi cao cằn cỗi, ở lưng
chừng núi chi chít bia mộ màu trắng, nằm lẩn khuất giữa đám cỏ dại.

“Có thấy những mộ phần trên núi đó không ?” Cha tôi tiếp tục

nói.

“Vâng…” Tôi vâng dạ gật đầu.
“Ở đó tổng cộng có hai trăm bảy mươi bảy ngôi mộ, hai trăm bảy

mươi bảy người này đều chết trong một tháng.” Cha tôi lại rít mạnh
một hơi thuốc, “chết vì thi biến.”

“Thi biến?” Tôi kinh hãi lặp lại, trố mắt nhìn cha như không thể

tin nổi, thầm nhủ, chẳng lẽ trên thế giới này có chuyện thi biến thật
sao ?

“Con thấy khó tin lắm phải không?” Cha tôi điềm đạm nói, tôi

vội gật đầu, đợi cha kể tiếp. Một hồi lâu cha mới chậm rãi cất tiếng,
suốt nửa tiếng đồng hồ sau đó, tôi nghe mà chỉ biết trợn mắt há miệng,
cơ hồ không dám tin đây là những lời thốt ra từ miệng cha mình, bởi
lẽ cha tôi là người không bao giờ nói dối, vì vậy tôi buộc lòng phải tin
những lời ông nói. Nhưng chuyện này lại quá đỗi lạ lùng.

Chuyện xảy ra vào cuối thời Dân quốc, để bổ sung binh lực cho

quân đội, các lộ quân phiệt lớn nhỏ đều đi khắp nơi bắt trai tráng, tất
nhiên quê nhà Bắc Mông của tôi cũng không thoát khỏi số phận đó.
Đám quân phiệt này chẳng những bắt trai tráng, còn muốn cướp bóc
vơ vét một phen, nếu trên mặt đất không có, các vị lão gia quân phiệt
ấy sẽ đào mộ quật mã người lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.