TRƯNG TRẮC - Trang 197

"Trùm Lí hiểu ta, rất hiểu ta."

Bà Thiện không nói gì, thấy Trùm Lí nói phải, không còn tỏ ra miễn

cưỡng, bảo việc này không cần bàn nữa.

Bà Thiện chủ động lái sang chuyện khác, bèn hỏi:

"Từ ngày ông Trùm giao gánh hát cho Nhàn, ông Trùm có hay qua lại

không? Gánh hát thế nào? Có thêm nhiều người mới không?"

Trùm Lí cũng muốn chuyển đề tài, sợ xoáy mãi vào chuyện trên sẽ

gây ra mâu thuẫn giữa bà Thiện và Trắc. Ông Trùm đáp:

"Gánh hát rong bây giờ thay đổi nhiều lắm. Từ ngày Môn đi, chúng tôi

có tìm được mấy chàng trai, nhưng chưa thấy ai bằng Môn. Môn đi nên
Nhài buồn, buồn mà lại hóa hay, hát lên ai cũng muốn khóc, thấy thương
mình, thương người. Nhài bây giờ đặt bài hát giỏi lắm. Nghe Nhài hát, có
người lính Hán nhớ quê trốn về Bắc, có người lính Hán trốn trại theo đàn
bà chạy vào Cửu Chân."

Bà Thiện ngạc nhiên:

"Có chuyện như vậy thật sao?"

Trùm Lí:

"Thưa huyện lệnh, lời hát tiếng ca có sức mạnh như một đoàn quân...

Thực ra, sức mạnh của chúng không lường đếm được, chúng có thể làm lay
động tâm hồn của cả một dân tộc."

Trắc chợt nảy ra ý nghĩ, để bàn với Trùm Lí lập một mạng lưới liên

lạc, không chỉ có gánh hát, làm sao đến được Lạc dân, đến các sơn trại, đến
cả Bách Việt. Nhưng lúc này công việc của huyện lệnh vẫn do bà Thiện
đảm đương, vì Trắc chưa đủ tuổi, do đó cô chưa tiện nói với bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.