TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 212

TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG

Lê Khâm

www.dtv-ebook.com

Chương 12

Thằng lính gác gãi mũi như khỉ ăn gừng, ngó Khiêm. Dáng nó tò mò

hơn là ghét. Khiêm ngửa cổ, vênh mặt. Dù bị trói vào chân cột cũng không
để nó khinh mình. Mẹ mày, cứ phải lúc đang ngáy trong lô cốt, ông tương
cho quả thủ pháo một cân thì còn mà ngó! Khiêm quen với lính gác đến nỗi
nhìn bọn lính chung quanh cứ thấy như thằng nào cũng đã gặp đôi lần.

Khiêm vừa bị bắt sáng nay.

Văn Thon với Khiêm đi rất nhanh, gấp đôi gấp ba mọi hôm. Không

hiểu tiếng nhau, ai nói người ấy nghe. Khiêm đưa ống măng luộc cho Văn
Thon, bảo ăn. Anh gật, ra ý hiểu rồi, quàng ống vào vai mang đến tối. Anh
tưởng Khiêm kêu mệt. Đến lúc Khiêm đòi ống lại để mang, anh gật, rồi xé
lá chuối trút măng đưa cho Khiêm. Anh tưởng Khiêm đói. Đêm đến hai
người tranh nhau gác, rồi Khiêm phải ngủ trước. Văn Thon ngồi cạnh đống
lửa lẩm bẩm nói gì, Khiêm đôi lúc nghe nhắc tên Lương.

Giữa đêm, một tiếng nổ. Khiêm bật người như lò xo, vồ lấy Văn Thon.

Nhưng anh rút khúc tre nứt toác trong lửa ra, chỉ trỏ. Thì ra tre nổ. Khiêm
vẫn bị cái chết của Sử xoáy vào óc. Trách nhiệm anh Lương giao thế là
hỏng. Khiêm lãnh đạo Sử mà để nó tự sát, còn vào Đảng gì nữa. Bây giờ đi
theo bảo vệ anh Văn Thon, Khiêm cứ thấp thỏm: "Biết đâu, nhỡ ra anh ấy
làm như thằng Sử...". Biết là lo vớ vẩn nhưng Khiêm vẫn cứ lo.

Dấu hiệu gần làng ngày một nhiều. Dấu vạc vỏ cây chi chít. Đây đó

những cây dầu rái có khoét hốc lấy nhựa, ngáp cái mồm đen và hăng sè.
Một đống ngói chẻ bằng gỗ mạy khen đỏ bầm. Một chiếc thuyền độc mộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.