TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 210

Lương chỉ còn nghe cái tiếng dữ mãi hóa lành ấy. Anh chập chờn thiếp đi,
với cảm giác nằng nặng bên vai. Có lẽ Pha dựa vào anh mà ngủ rồi.

Trời hé sáng chung quanh Lương. Thân nhẹ bỗng, lắc lư, Lương bay

vào chất tím trong vắt. Gió mát, hay bàn tay nào vuốt trên má anh. Một câu
vẳng theo anh từ xa lắm, nghe sao tha thiết lạ:

- Em là vợ anh thì đến chết em cũng đợi anh. Nhưng em không sống

được đâu, anh Lương ơi...

Sóng biển hắt bọt trắng lên đọng thành mây. Một giọt gì nóng rơi

xuống cổ Lương. Một giọt nữa. Nước biển ấm quá. Đôi cá nược lộn tròn
theo thuyền Lương. Bố Lương ngồi sau lái càu nhàu: "Trông thấy núi đổ thì
khổ ba năm. Tao chưa thấy núi đổ, mà chết không có đất chôn, không có
đất chôn". Đôi cá nược lại gần, phình lên thành chiếc tàu đen. Chiếc tàu lù
lù đến. Bố Lương vẫn càu nhàu: "Dân thủy cư nhục lắm. Tao chưa thấy núi
đổ, mà...". Nòng súng chĩa xuống thuyền, há mồm đen ngòm. Cộc! Cộc!
Cộc! Lửa tóe trắng lóa. Lương chìm, tay chới với... Cộc! Cộc! Cộc!

Lương bừng mở mắt.

Vũng nước đọng hắt nắng qua lỗ hổng, loáng từng quầng trên mặt anh.

Con chim gõ kiến vù cánh bay. Lương nhấc chân đứng lên, lại quỵ. Anh níu
tay đu người lên được. Một mùi thơm dịu vờn qua mũi. Bụi dứa dại xòe lá
nhọn cạnh hốc cây. Một bông hoa lớn nghiêng đầu giữa bụi, hé những cánh
trắng xanh, thơm rời rợi. Hoa đoọc kệt này các cô gái Lào thường giắt áo
khi chơi hội, và trai làng sau cuộc múa còn nhớ mãi mùi áo thơm.

Pha nằm nghiêng trên cỏ, một vũng máu loang nhòe bên miệng. Đôi

mắt xếch không nhắm. Hàng trăm con vắt no tròn đang trườn trên thân Pha
xuống đất. Bàn tay Pha cũng trắng xanh như cánh hoa đoọc kệt đang với
lên trước, đè rạp lá nhọn, gần chạm bông hoa muốn hái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.