TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 229

Mặt trời mặt trăng thay nhau soi đường cho con người kỳ lạ đang băng

qua các đồi tranh, chốc chốc lại ngã, bật dậy, đi.

"Đến quãng rộng kia ta nghỉ". Văn Thon hứa với mình thế, rồi không

dừng chỗ quãng rộng. "Đến suối nghỉ một thể". Anh vốc nước suối hắt lên
mồm uống hùm hụp mà không ngồi. Anh đánh lừa mình đi thêm từng thôi
đường. "Cố tí nữa, sang rừng có bóng mát". Cây rừng đã xòe lá trên đầu.
"Gốc cây bạc lá bên kia phẳng hơn, không có tranh". Gốc cây trước mặt
như sợ bị mắc mưu, lùi dần, lùi mãi. Anh vịn cây, lê chân đuổi theo. Vấp
một rễ ngang, anh ngã vật. Hai bàn tay cào cấu mặt đất. Trong cơn mê, anh
gọi tên Lương.

Ai châm lửa đốt dưới đùi anh? Trăm nghìn đốm lửa nhỏ chích vào thịt,

thuốn mạnh đến xương. Văn Thon choàng tỉnh. Những con mối đen nghiến
đôi càng, bị phủi rơi còn quắp theo một mẩu thịt đỏ hỏn. Anh nhắm mắt lăn
mấy vòng, chồm dậy, phủi. Máu lại chảy, đè lên lớp máu cũ. Anh chợt thấy
trời sáng. Một đôi chào mào rỉa lông cho nhau, chớp nhanh bốn chấm mắt
vàng rình anh.

Mặt trời lên cao. Đứng bóng. Xế chiều.

Văn Thon không dám ngồi xuống, sợ không dậy được nữa.

Một hàng rào lau lách chắn ngang. Rừng lau dài hết tầm mắt. Văn

Thon đâm bổ vào lưới lá sắc như dao cạo. Bức tường xanh bọc kín anh, thả
dây gai trói ghì, muốn nuốt chửng người đi lạc.

Văn Thon gầm gừ, nghiến vỡ răng. Trời tối sầm từng lúc. Điệu khèn

vo vo rền to dần như tiếng thác, như kèn đám ma. Đứa nào đưa ma tao? Tao
giết, quật chết, câm ngay! Anh vồ lấy một thân cây, cấu, rít. Một cành khô
gẫy rắc giữa hai hàm răng. Anh hả cơn tức, đứng yên. Đầu óc sáng lại. Thế
nào đây nhỉ? Lạc giữa rừng lau. Ai lại khờ thế, tay không mà dám chui qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.