TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 228

thề kết bạn đời với bộ đội Việt cứ tăng lên mãi. Có trách được họ chăng
cũng chỉ biết nói rằng họ khắc khổ quá, gò bó quá, thế thôi.

Không hiểu sao Văn Thon vẫn cứ thấy ngài ngại, không nói ra miệng

và vẫn canh cánh một bên, như cái nhọt mọc ngầm trong bụng. Đôi khi anh
nghĩ rằng khôn khéo như người Việt thì cướp nước còn dễ hơn Nhật, Pháp,
Mỹ. Biết là nghĩ lẩn thẩn mà cứ nghĩ. Qua một đợt học mười ngày về mặt
trận liên minh Lào - Việt - Khơ Me, anh tạm yên lòng, cái thắc mắc kia như
đã tan thì phải.

Đến chuyến công tác này, anh đi với đội CC3 để về sau sẽ huấn luyện

đội trinh sát của Itxala. Đến gần địch, máu hăng bốc lên, anh muốn xông
xáo. Mối thù với giặc đọng thành một cục chì trong đáy tim, thỉnh thoảng
động mạnh thì nó đau nhói. Trước cảnh làng Phi Lạt và cả khu dồn dân
đang gục đầu vì đói và ho lao, Văn Thon khát trả thù không chịu được.
Mẩu vải đỏ đeo trước ngực như bốc lửa đốt thịt. Nhưng Lương cố ghìm anh
lại, cả đội ăn ý nhau cố giữ anh từng ly. Thế là tất cả mối ngờ dạo trước lại
nổi lên như cỏ gai. Văn Thon là người đầu tiên chịu khổ vì mối ngờ ấy.
Anh không nói ra, nghĩ rằng họ sẽ chối quanh không nhận.

Bây giờ Văn Thon hiểu rõ tất cả. Anh hiểu, sau khi Lương và toàn đội

nối nhau ngã xuống dọc đường băng rừng, trao lại tập Anh hùng ca số 5
cho anh...

Tám năm trước, Văn Thon tìm ra chân lý của đời anh sau nhiều đêm

nói chuyện với bác Bun, người cán bộ cách mạng. Đến nay, trước mắt Văn
Thon lại chói lòa một chân lý thứ hai, khắc bằng chữ máu trong hồn con
người đã nhiều năm tự vò xé mình để tìm con đường thoát cho lòng yêu
nước.

Đó là tinh thần quốc tế.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.