TRƯỚC GIỜ NỔ SÚNG - Trang 5

xoa trước mặt dò những sợi dây nhựa nhỏ muốt gài mìn, anh nhích từng tấc
một, kéo theo bó cọc dài hai tấc chống dây thép gai. Mìn nhảy chôn chi chít
theo hình nanh cá sấu, chỉ đợi một ngón tay chạm mạnh là tống lên trời một
quả thép bằng bắp chuối, nổ ngang tầm ngực. Xâu kim băng xỏ kíp mìn cứ
vơi dần, lại đầy. Không được để lại dấu vết.

Thân hình dẻo như bó gân ấy luồn sâu mãi vào giữa cái mạng nhện

tưởng con muỗi qua không lọt. Đây là quãng đường vất vả nhất, nhưng ít
nguy hiểm hơn chỗ sườn đồi trọc bị đèn pha quét loang loáng ngoài kia.
Vào đồn thì "nhà nó cũng như nhà ta", không có gì đáng ngại. Chả là thằng
địch chỉ căng mắt dòm ra ngoài mà ít ngó xuống chân. Tự nhiên Lương nảy
ra một cái thèm lạ lùng: hát một bài, chửi một tiếng thật to, hay giở một trò
tếu gì đấy cho cái đồn ngốc nghếch này dựng tóc gáy lên mà chơi. Người ta
ra vào như đi chợ mà cứ tưởng kiên cố lắm. Anh nhoẻn cười, gạt mồ hôi
cằm, lại trườn.

Một giờ sau, Lương ra đến rừng.

Bức tường cây dựng lù lù trước mặt. Ba mẩu lá lân tinh cài hình tam

giác sáng lập lòe trên một gốc cây to. Cành khô gãy rắc bên cạnh. Một
bóng người cao to nhô lên, cất giọng khao khao hỏi bằng tiếng Lào:

- Xong rồi chứ?

- Xong cả.

Lương nghe tiếng mình khác hẳn đi. Suốt đêm không mở mồm, quai

hàm và lưỡi cứng lại. Anh lập cập xỏ tay mặc áo. Mưa đã ngớt mà gió vẫn
thổi sông sổng. Cái rét đêm vùng núi luồn qua lỗ chân lông, thấm vào buốt
thịt. Đến bây giờ Lương mới thấy rét ghê gớm. Hai hàm răng gõ lách cách.
Anh bực mình, tống một góc khăn vào đầy mồm, lại rút ra để hỏi anh cán
bộ Lào:

- Bên đồn B thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.