TRƯỚC KHI NHẮM MẮT - Trang 92

tâm việc cô nói dối mình, còn muốn trốn việc cũng chả sao. Nhưng tại sao
cô ấy lại phải giấu giếm? Chắc là liên quan đến đàn ông rồi, anh kết luận.
Giấu Shinsuke, nghỉ cả làm để ra ngoài thì chỉ có lý do đó thôi.

Tâm trạng lo lắng của anh vơi đi một nửa. Mà không, vơi đi hơn một nửa

chứ. Anh thấy việc mình lo lắng từ đêm qua tới giờ thật là ngu ngốc. Lúc
anh bụng dạ như lửa đốt thì có lẽ Narumi đang nằm trong vòng tay của gã
đàn ông khác. Nhưng còn chuyện đến giờ cô vẫn chưa gọi về và cũng chưa
đến quán Collie vẫn khiến anh thấy khó hiểu. Chưa rõ gã kia là người yêu
cũ hay mới cặp với nhau dạo gần đây, nhưng Narumi không phải đứa trẻ
chỉ vì yêu mà không phân biệt được phải trái. Chẳng nghĩ ra được điều gì,
Shinsuke cọ cái cốc, cố cười nhạt để xung quanh không biết. Người ta nói
yêu là mù quáng mà. Cả chuyện công việc, cũng như chuyện của mình.

Cánh cửa ra vào mở ra, vị khách quen là đàn ông bước vào.
“Ôi, chào ông Ohashi, lâu rồi không thấy ông đến.” Shinsuke lúc nào

cũng chào hỏi bằng giọng phô quá mức.

Hai giờ ba mươi phút sáng, như mọi khi anh đưa Chizuko về rồi mới

quay về nhà. Có khi Narumi về rồi, anh nghĩ vậy nhưng lúc mở cửa, căn
phòng vẫn tối om. Bật điện lên cũng không thấy dấu hiệu gì cho thấy
Narumi đã về. Nỗi bất an trong lòng Shinsuke mỗi lúc một lớn dần lên. Dù
đã xảy ra chuyện gì đi nữa mà không có một cuộc gọi liên lạc thì đúng là lạ
thật.

Ngồi xuống ghế, anh gọi cho Tomomi. Chuông điện thoại vang lên ba

lần rồi cũng kết nối được.

“Tôi đây.” Giọng Tomomi vang lên.
“A lô, tôi, Amemura đây.”

“A, tôi đang chờ điện thoại của anh. Narumi vẫn chưa về sao?”
“Ừ, cô ấy cũng không đến quán à?”
“Bà chủ giận điên người, nhưng tôi chưa nói là cô ấy mất tích đâu. Vì

chuyện quen với anh Amemura cô ấy cũng chưa nói với bà chủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.