TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 379

“Cô thật cẩn thận quá,” anh nói. Anh nhướng một bên lông mày. “Tôi sẽ

được gì nếu không nói ra chuyện này với mẹ tôi nhỉ?”

Tôi đã rất kinh ngạc với cư xử của Will suốt ngày hôm đó. Tôi cứ nghĩ

tôi sẽ phải đón nhận Will Lầm Lì, Will Mai Mỉa. Hoặc chí ít cũng là Will
Im Lặng.

Nhưng anh lại thể hiện rất cuốn hút với tất cả mọi người. Ngay cả khi

món súp được đưa ra vào bữa trưa cũng không làm anh phiền. Anh chỉ hỏi
rất lịch sự xem có ai muốn đổi bánh mì lấy món súp của anh không, và hai
cô gái ở phía xa của bàn tiệc - những người tự xưng là “không chứa chấp
bột mì” - gần như đã quẳng ngay những ổ bánh mì của họ vào anh.

Tôi càng căng thẳng về việc làm thế nào để tỉnh rượu bao nhiêu, Will

càng vui vẻ và vô tư lự bấy nhiêu. Người phụ nữ đứng tuổi ngồi bên tay
phải anh không ngờ trước đây từng là một nghị sĩ tham gia chiến dịch về
quyền lợi của người khuyết tật, bà là một trong số ít người tôi nhận thấy đã
nói chuyện với Will chẳng chút ngại ngần.

Có lúc tôi còn thấy bà ấy đút cho Will một lát bánh ngọt. Khi bà đi ra

khỏi bàn trong chốc lát, anh quay sang thì thầm với tôi là bà ấy đã từng một
lần leo lên ngọn núi Kilimanjaro. “Tôi thích những người phụ nữ như vậy,”
anh nói.

“Tôi có thể tưởng tượng ra bà ấy cùng với một con la và một giỏ bánh

sandwich. Quá sức mạnh mẽ.”

Tôi thì kém phần may mắn với người đàn ông ngồi bên trái mình. Ông

ta mất khoảng bốn phút đồng hồ - cho bài trắc nghiệm nhanh nhất về việc
tôi là ai, tôi sống ở đâu, tôi quen biết với ai trong đám cưới này - để nhận ra
rằng chẳng có cái gì trong số những điều tôi trả lời thuộc phạm vi những
thứ ông ta thích thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.