TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 383

giỏ bạc trên bàn rồi uống ba cốc cà-phê liên tục vậy nên tôi cảm thấy vừa
say vừa bồn chồn, căng thẳng. Trái lại, Will chỉ yên lặng hoàn toàn. Anh
nhìn khách khứa vỗ tay khen ngợi người yêu cũ của mình và nghe Rupert
tán dương cô nàng thật là một người đẹp hoàn hảo. Không ai để ý đến anh.
Tôi không biết đó là vì họ muốn tránh làm tổn thương cảm xúc của anh,
hay bởi vì sự có mặt của anh ở đây thật sự là một điều ái ngại. Thi thoảng
Mary Rawlinson nghiêng người thì thầm cái gì đó vào tai anh và anh gật
đầu khe khẽ vẻ như đồng tình.

Khi cuộc tung hứng cuối cùng đã kết thúc, một đám đông người phục

vụ xuất hiện và bắt đầu dọn khu vực giữa phòng để mọi người nhảy. Will
nghiêng người về phía tôi. “Mary nhắc tôi là trên đường này có một khách
sạn rất tốt.

Gọi cho họ xem chúng ta có thể ở lại đó được không.”

“Gì cơ?”

Mary trao cho tôi tên và số điện thoại viết nguệch ngoạc trên một tờ

giấy ăn.

“Được rồi, cô Clark,” anh nói khẽ để bà ấy không thể nghe thấy. “Tôi sẽ

trả tiền. Gọi cho họ đi, và cô có thể thôi không cần lo lắng về việc cô đang
rất say nữa. Lấy thẻ tín dụng của tôi sau túi đi. Có thể họ sẽ yêu cầu số
thẻ.”

Tôi lấy thẻ, cầm điện thoại rồi đi ra góc xa của khu vườn. Còn hai

phòng trống, họ nói - một phòng đơn và một phòng đôi ở tầng trệt. Vâng,
nó rất phù hợp cho người khuyết tật ra vào. “Tuyệt hảo,” tôi nói, rồi sau đó
phải cố ngậm lại một tiếng kêu khe khẽ khi nghe họ thông báo giá. Tôi đọc
cho họ số thẻ tín dụng của Will, cảm thấy như phát ốm khi phải đọc loạt số.

“Sao rồi?” anh hỏi khi tôi xuất hiện trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.