TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 382

“... thật quá may mắn khi cậu đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất, phải

nói là như vậy. Tôi biết sẽ vô cùng gian nan để thích nghi cuộc sống thay
đổi quá đột ngột trước bao nhiêu kỳ vọng như thế.”

Tôi nhìn chằm chằm vào phần còn lại của món cá hồi hấp trong đĩa của

mình. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói với Will như vậy.

Anh cau mày nhìn vào bàn rồi sau đó quay về phía bà. “Tôi không chắc

tôi đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất,” anh nói khẽ.

Bà ấy nhìn anh trong giây lát rồi liếc sang nhìn tôi.

Tôi băn khoăn tự hỏi không biết nét mặt tôi có đang phản bội tôi không.

“Mọi thứ cần phải có thời gian Will ạ,” bà nói, thoáng đặt bàn tay lên

cánh tay anh. “Và đó là một thứ mà thế hệ cậu cảm thấy khó khăn để thích
ứng. Cậu đã lớn lên với kỳ vọng mọi điều sẽ đi theo cách cậu muốn ngay
lập tức. Các cậu hy vọng sẽ sống cuộc đời đúng như các cậu lựa chọn. Đặc
biệt là với một thanh niên thành đạt giống như cậu. Nhưng nó cần thời
gian.”

“Bà Rawlinson - Mary - Tôi không có hy vọng phục hồi,” anh nói.

“Tôi không nói về thể xác,” bà nói. “Tôi đang nói về việc học cách để

đón nhận một cuộc sống mới.”

Rồi sau đó, đúng lúc tôi chờ để nghe xem Will sẽ nói tiếp điều gì, có

tiếng gõ mạnh chiếc thìa vào một cái cốc thủy tinh và cả căn phòng im phắc
để nghe cuộc tung hứng.

Tôi hầu như chẳng nghe thấy họ nói gì. Tôi chỉ thấy một người đàn ông

mặc suit đuôi tôm trông rất khoa trương theo sau một người khác, họ đang
nói về những con người và địa danh mà tôi không biết, khiến khán giả khẽ
cười lịch thiệp. Tôi vẫn ngồi ăn những chiếc kẹo sô-cô-la đen để trong các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.