TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 476

Tôi không nói được. Tôi gật đầu, và tôi thấy quai hàm Nathan siết lại

trong một thoáng. Nhưng ông mạnh mẽ hơn tôi. Nói cho cùng, ông là người
chuyên nghiệp. Mấy phút sau ông quay lại chỗ Will, chỉ cho anh thứ gì đó
ông vừa thấy trong một cuốn tạp chí, đặt câu hỏi về tương lai của một đội
bóng nào đó mà cả hai cùng biết. Quan sát họ, người ta sẽ không thấy biểu
hiện của thông tin mà tôi vừa thông báo.

Tôi cố làm mình bận rộn trong cả lúc chờ đợi ở sân bay. Tôi tìm ra một

nghìn công việc lặt vặt để làm - luôn tay luôn chân với nhãn dán hành lý,
mua cà-phê, chăm chú đọc báo, đi vệ sinh - tất cả việc gì có thể khiến tôi
không phải nhìn anh. Tôi không phải nói chuyện với anh. Nhưng thỉnh
thoảng Nathan lại biến mất và chúng tôi chỉ còn lại một mình, ngồi bên
cạnh nhau, khoảng cách ngắn giữa chúng tôi vang lên chát chúa những mâu
thuẫn không nói thành lời.

Mỗi lần như vậy anh lại cất tiếng, “Clark.”

Còn tôi sẽ cắt lời anh, “Đừng. Em không muốn nói chuyện với anh.”

Tôi cũng phải ngạc nhiên với chính mình về khả năng tỏ ra lạnh nhạt.

Tôi đã làm các cô tiếp viên ngạc nhiên. Tôi thấy họ trên máy bay, thì thầm
với nhau về cái cách tôi quay phắt người khỏi Will, nhét tai nghe hoặc quay
hẳn mặt ra ngoài cửa sổ.

Vấn đề là, anh không giận. Đó có lẽ là phần tồi tệ nhất của chuyện này.

Anh không giận, và anh không tỏ ra thô lỗ, anh chỉ trở nên lặng lẽ hơn rồi
chẳng nói gì nữa. Chỉ còn lại Nathan cố gắng gợi chuyện suốt dọc đường,
ông cứ hỏi xem có ai dùng trà hay cà-phê hay những túi đậu phộng rang
miễn phí không, hoặc hỏi xem hai chúng tôi thấy phiền không nếu ông trèo
qua chúng tôi để đi vệ sinh.

Nói thế này có lẽ hơi trẻ con, nhưng đây không chỉ là vấn đề lòng tự

trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.