Bùi Hồng Linh cũng mỉm cười trả lời:"Cháu đương nhiên có biện
pháp."
"Thứ nhất, cháu muốn để Tiểu Trĩ theo sát lão bá, người phải luôn ở
bên cạnh nó. Có tổng tiêu đầu của Uy Chính tiêu cục đi cùng, hì hì, bất cứ
kẻ nào muốn động vào mẹ con bọn cháu, hẳn sẽ khó lắm đây."
"Thứ hai, Dư lão bá biết ở Chư Kỵ có 'Tiêu môn' không ạ? Nghe nói
họ danh tiếng không nổi như cồn, nhưng cũng ngấm ngầm vang vọng trong
giang hồ. Tiên phu từng nói, huynh ấy có liên quan rất nhiều với 'Tiêu
môn', chỉ cần cháu tìm được một người trong Tiêu môn..."
Bùi Hồng Linh ngẩng đầu:"Trách nhiệm lớn bằng trời, cũng sẽ có
kiếm của người ấy gánh vác."
Dư lão nhân ngạc nhiên. Ông đã không ngờ đến điều này, chẳng lẽ,
chẳng lẽ là...?
...Nhị Bỉnh ngồi trên càng xe phía trước lúc này bỗng giật dây cương,
con ngựa chạy tăng tốc. Dư lão nhân híp mắt ngắm nhìn mặt trời lặn đằng
sau, thế là một lần nữa ông đã bỏ mặc tịch dương lại sau người. Hiện giờ
không nên suy nghĩ những việc này, không nghĩ tới chúng nữa, con đường
phía trước còn dài, ai có thể dự đoán được chuyện tương lai chứ? Chỉ cần
thời khắc này mình có thể cố gắng hết sức và cảm thấy thanh thản là đã đủ
rồi.
Dư lão nghĩ như vậy, rồi chẳng ngó ngàng tới mặt trời sau lưng đã lặn
xuống, chìm vào trong Trường An.
Và trên con đường cổ bên ngoài Đồng Quan, một ông lão, một phụ nữ,
một đứa trẻ và một người hầu, ngồi trên một chiếc xe có cắm một ngọn tiêu
kỳ, cứ thế hành tẩu trên giang hồ của riêng họ.
Chú thích: