TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 112

CHƯƠNG MƯỜI MỘT

ÁNH NẮNG CUỐI CÙNG ĐANG LE LÓI NƠI CHÂN trời phía tây

khi chúng tôi đi qua hòn đá ranh giới đánh dấu đất của cung điện. Chúng tôi
nghe tiếng binh lính hô vang, và một tiếng kèn đáp lại. Chúng tôi lên đồi và
cung điện trải ra trước mắt; đằng sau nó là biển cả bao trùm.

Ngay trên ngưỡng cửa cung điện, đột ngột như chớp nhoáng, Thetis đứng

đó. Tóc bà đen bóng trên nền cẩm thạch trắng của cung điện. Váy bà tối
thẫm, màu của mặt biển ngày bão, tím bầm pha với những tông xám cuộn
trào. Đâu đó cạnh bà có binh lính, và cả Peleus nữa, nhưng tôi không nhìn
họ. Tôi chỉ thấy bà, và quai hàm sắc lẻm như lưỡi liềm của bà.

“Mẹ cậu kìa,” tôi thì thầm với Achilles. Tôi thề là mắt bà đã liếc qua tôi

như thể nghe được lời tôi nói. Tôi nuốt khan và ép bản thân đi tới. Bà sẽ
không làm hại mình; thầy Chiron đã nói bà sẽ không làm vậy.

Thật lạ lùng khi thấy bà đứng giữa các phàm nhân; bà khiến tất cả bọn họ,

binh lính cũng như Peleus, trông nhợt nhạt và yếu ớt, dù da bà mới là thứ
trắng nhởn như xương. Bà đứng tách hẳn ra khỏi họ, rạch lên bầu trời với
chiều cao phi thường. Binh lính cụp mắt xuống trong nỗi khiếp sợ và tôn
kính.

Achilles đu người xuống ngựa, và tôi xuống theo. Thetis kéo cậu ôm vào

lòng, và tôi thấy binh lính bồn chồn chuyển chân. Họ đang tự hỏi da bà có
cảm giác ra sao; họ mừng rằng họ không biết điều ấy.

“Đứa con sinh ra từ bụng ta, máu mủ của ta, Achilles,” bà nói. Những lời

ấy thốt ra không ồn ào nhưng lại vang vọng khắp sân cung điện. “Chào
mừng con trở về.”

“Cảm ơn mẹ, thưa mẹ.” Achilles nói. Cậu hiểu rằng bà đang thừa nhận

cậu cho riêng mình. Chúng tôi đều hiểu. Theo lệ thường con trai sẽ chào cha
trước; mẹ luôn xếp sau, nếu có được tính đến. Nhưng bà là một nữ thần.
Miệng Peleus mím chặt lại, nhưng ông không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.