TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 240

CHƯƠNG HAI MƯƠI BA

MỘT NGÀY LỄ NỌ, KHÔNG LÂU SAU KHI CUỘC đổ bộ của

chúng tôi vào thành Troy, Achilles thức dậy vào lúc bình minh. “Cậu đi đâu
thế?" Tôi hỏi.

“Tới chỗ mẹ mình,” cậu nói, rồi luồn qua cửa lều trước khi tôi nói thêm

được gì.

Mẹ cậu. Phần nào đó trong tôi đã hi vọng, đầy ngốc nghếch, rằng bà sẽ

không theo chúng tôi tới đây. Rằng nỗi đau, hay khoảng cách, sẽ đẩy bà ra
xa. Nhưng dĩ nhiên là không. Bờ biển Anatolia không bất tiện hơn bờ biển
Hy Lạp là bao. Và nỗi buồn chỉ khiến bà ở thăm lâu hơn. Cậu sẽ rời đi lúc
bình minh, và mặt trời đã gần lên đỉnh trước khi cậu trở lại. Tôi sẽ đợi cậu,
trong lúc đi qua đi lại và bồn chồn. Bà có thể nói gì với cậu mà lâu như thế?
Thảm hoạ thần thánh nào đó, tôi sợ là vậy. Hay tiếng gọi nào đó của số
mệnh sẽ cướp cậu khỏi tôi.

Briseis thường tới đợi cùng tôi. “Anh có muốn đi bộ lên rừng không?”

Nàng sẽ hỏi như vậy. Chỉ riêng thanh âm trầm thấp ngọt ngào của nàng, và
việc nàng muốn an ủi tôi, đã giúp tôi thoát khỏi bản thân mình. Và đi cùng
nàng vào rừng luôn xoa dịu tôi. Dường như nàng biết hết bí mật của rừng,
giống như thầy Chiron vậy - nơi những cây nấm ẩn nấp, và nơi thỏ đào
hang. Nàng thậm chí còn bắt đầu dạy tôi tên bản địa của hoa cỏ và cây cối.

Khi đã đi hết, chúng tôi sẽ ngồi ở bìa rừng, nhìn xuống khu trại, để tôi có

thể trông ngóng cậu trở lại. Hôm nay, nàng đã hái một giỏ nhỏ đầy rau ngò;
mùi hương rau xanh tươi mới thoang thoảng khắp xung quanh.

“Tôi chắc anh ấy sẽ về sớm thôi,” nàng nói. Từ ngữ của nàng như da mới

thuộc, vẫn thô sơ và chính xác, chưa được thành thục xâu chuỗi với nhau.
Khi tôi không trả lời, nàng hỏi, “Tại sao anh ấy đi lâu vậy?”

Sao nàng lại không nên biết chứ? Điều đó có phải bí mật gì đâu.
“Mẹ cậu ấy là một nữ thần,” tôi nói. “Tiên biển. Cậu ấy tới gặp mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.