TRƯỜNG ĐỜI - Trang 101

Những hình ảnh ấy rộn ràng trước mắt Khánh Ngọc một khắc, rồi nàng

thiếp đi lúc nào không hay. Khi nàng mở mắt dậy thì đã thấy đồ đạc ở trong
nhà dọn sạch láng cả. Quay nhìn sang giường bên, ba nàng và Giáp vẫn còn
ngủ. Nàng với cái áo len, quàng lên vai. Ra cửa, đã thấy Trọng Khang,
quần áo gọn ghẽ đang ngồi đóng móng ngựa ở giữa sân.

Trọng Khang thấy nàng, ngừng tay:

- Cô đã dậy đấy à? Cô đánh thức cụ và ông Giáp dậy để còn đi chứ. Bây

giờ hơn bảy giờ rôi, ăn điểm tâm xong tám giờ. Có lẽ quá trưa mới đến chỗ
nghỉ.

Khánh Ngọc nói như để xin lỗi:

- Hôm qua mệt quá, tôi ngủ thiếp đi thành ra dậy trưa. Ông biết đóng

móng ngựa đấy à?

- Đi đường trường, cái gì cũng phải biết một tí. Nếu hôm nay, tôi không

xuống chuồng ngựa thì thế nào con ngựa của cô cũng bị què. Móng cùn đã
gãy, chỉ còn có một nửa.

- Cám ơn ông.

Ông Phó lễ mễ bưng một chậu nước bốc khói vào trong nhà:

- Cô rửa mặt.

- Ừ phải đấy, từ giờ ông hầu tôi. Nhưng ông cũng phải tận tâm như là

hầu cậu ông cơ.

Khánh Ngọc vào khua hai người dậy. Ông Nam Long nhìn ra ngoài:

- Trưa quá nhỉ. Đóng đồ xong thì chín mười giờ rồi, làm sao đến Pín-Lồi

cho kịp được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.