Rồi Khánh Ngọc vùng nói:
- Thôi, thế tôi nghe ông. Nhưng ông phải kể nốt câu chuyện Sủi-ón-lừng
cho tôi nghe nhé.
- Cái đó tôi có thể chiều được.
Khánh Ngọc chạy vào trước cửa:
- Ba ơi, con đi trước với ông Trọng Khang nhé.
Rồi cũng chẳng đợi trả lời, nàng chạy ra nhảy tót lên ngựa.
Hai người lặng lẽ đi chừng một trăm thước.
- Câu chuyện hôm nọ đến đâu rồi nhỉ?
Khánh Ngọc đang như người chìm trong mộng, vùng ngửng đầu:
- Đến...
- À, à, đến chỗ chàng Tư bị nước hút đi.
- Vâng phải đấy. Thế rồi nàng Mười ra sao?
- Sau lúc đó, mọi người thấy nàng gục xuống, mồm và mũi, máu tươi đổ
ra ròng ròng, người ta sờ đến tim nàng thì đã hết đập!
- Trời! Có lẽ vì xúc cảm mạnh quá mà đứt mạch máu.
- Chính thế.
- Tên tướng giặc thấy nàng chết bỗng như điên, như dại; y cúi xuống vừa
ôm, vừa cắn, vừa cấu, vừa hôn hít thi thể nàng.
- Nó cũng yêu có phải không ông?