TRƯỜNG ĐỜI - Trang 105

Rồi Khánh Ngọc vùng nói:

- Thôi, thế tôi nghe ông. Nhưng ông phải kể nốt câu chuyện Sủi-ón-lừng

cho tôi nghe nhé.

- Cái đó tôi có thể chiều được.

Khánh Ngọc chạy vào trước cửa:

- Ba ơi, con đi trước với ông Trọng Khang nhé.

Rồi cũng chẳng đợi trả lời, nàng chạy ra nhảy tót lên ngựa.

Hai người lặng lẽ đi chừng một trăm thước.

- Câu chuyện hôm nọ đến đâu rồi nhỉ?

Khánh Ngọc đang như người chìm trong mộng, vùng ngửng đầu:

- Đến...

- À, à, đến chỗ chàng Tư bị nước hút đi.

- Vâng phải đấy. Thế rồi nàng Mười ra sao?

- Sau lúc đó, mọi người thấy nàng gục xuống, mồm và mũi, máu tươi đổ

ra ròng ròng, người ta sờ đến tim nàng thì đã hết đập!

- Trời! Có lẽ vì xúc cảm mạnh quá mà đứt mạch máu.

- Chính thế.

- Tên tướng giặc thấy nàng chết bỗng như điên, như dại; y cúi xuống vừa

ôm, vừa cắn, vừa cấu, vừa hôn hít thi thể nàng.

- Nó cũng yêu có phải không ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.