TRƯỜNG ĐỜI - Trang 139

- Ba tôi thế mà sâu sắc hơn anh. Tuy không làm vua, nhưng một khi

người đàn ông đã làm được cho người đàn bà yêu thì tức cũng là vua của
người đàn bà đó.

Giáp xịu mặt, nhưng còn cười gượng:

- Thế tôi chưa là vua của Marie à?

Khánh Ngọc nhìn thẳng vào mặt Giáp:

- Anh xét mình anh đã xứng đáng là một ông vua cho người đàn bà thờ

phụng chưa? Hà tất anh phải hỏi.

Giáp lặng yên không trả lời. Trọng Khang thấy cái cảnh một người đàn

ông bị một người đàn bà dồn vào góc tường như thế có một cái gì không
đẹp, mặc dầu rằng cái nghĩa tương phản của câu ấy là để cho mình. Mà có
lẽ cũng chỉ vì thế mà chàng cần phải bênh vực Giáp, chàng chúm chím
cười:

- Cái chỗ xứng đáng hay không xứng đáng là tự lòng người đàn bà định

giá. Chỉ có kẻ nào tự ái đến ngu ngốc mới vỗ ngực tự cho mình là xứng
đáng làm vua. Còn như sự định giá của người đàn bà, thứ nhất là người đàn
bà, có thể nhầm lắm đấy.

Khánh Ngọc nói một cách tin tưởng:

- Nhầm hay không, cái đó không cần biết. Chỉ biết rằng người đàn bà có

tin là xứng đáng, mới yêu đương và thờ phụng được.

- Cô đã nói đến thế thì tôi đành chịu. Nhưng tôi cũng xin cô để ý rằng

lòng tin tưởng ấy có thể đưa ta đi xa. Mà một khi nó lại dựa vào những điều
xét đoán sai lầm thì tai hại biết đến chừng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.