TRƯỜNG ĐỜI - Trang 166

quẩn rồi hay sao thế này? Tại sao mình không rạch ròi như trước nữa thế
này? Đường mình bước, mình cứ bước, chạm phải ai ngã thì mặc thây. Hơi
đâu cứ lo đông, lo tây thế này thì còn đi xa thế nào được".

Trọng Khang vừa trùm chăn nhất định để ngủ thì lại nghe tiếng Khánh

Ngọc thở dài, rồi tiếp đến tiếng Khánh Ngọc gọi Giáp:

- Anh muốn về hay ở, mặc anh, nhưng anh làm thế nào đừng để cho tôi

khinh anh thì làm.

- Marie khinh thì tôi phải chịu.

- Anh phải làm thế nào để cho tôi không khinh anh, chứ anh đã chịu thì

còn nói làm gì. Nếu có thế, thì ngay từ mai anh về đi. Ra anh không còn
một chút lương tâm gì về nghề nghiệp nữa. Anh lên đây chỉ cốt theo tôi.
Chứ không phải để học lấy kinh nghiệm như ba tôi mong ước cho anh. Nếu
đã thế anh về là phải lắm.

- Nhưng ở đây khổ sở đau đớn thế này thì tôi ở làm sao?

- Ấy chỉ vì anh không biết cắn răng chịu khổ sở và đau đớn mà thành ra

anh tầm thường. Anh về đi là phải. Tôi cũng khuyên anh nên về. Anh nhất
định để cho tôi khinh anh rồi cơ mà.

Tiếng ông Nam Long cựa mình, hai người lặng im một lát. Rồi Giáp lại

hỏi Khánh Ngọc:

- Tôi xét thấy mình không làm gì mà để đến nỗi Marie xử với tôi một

cách khắc nghiệt quá.

- Anh đã nhất định về, nghĩa là anh đã nhất định để cho tôi khinh anh thì

chúng ta không còn chuyện gì để nói với nhau nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.