TRƯỜNG ĐỜI - Trang 169

Trọng Khang châm thuốc lá hút hai hơi:

- Nhất cử nhất động của chúng ta ở đây đều có người dò xét cả. Và tôi tin

rằng hiện bây giờ, hằng hà sa số những bọn giặc cỏ đang nghĩ cách làm sao
bắt cóc được chúng ta. Cụ và cô đừng thấy rằng ta sang đây hơn một tháng
yên tĩnh, mà đã vội tin rằng vô sự đâu. Nếu chúng ta không đề phòng cẩn
mật thì họ đã cướp bao nhiêu phen rồi. Đấy cụ với cô xem: trong mười tên
cu-ly đi làm, thì ba bốn đứa có súng. Những bọn đó là giặc cả chứ đâu. Giá
cô bỏ cái ước muốn ấy đi, thì có phải...

Lại một cái nhìn cầu khẩn:

- Tôi không muốn bỏ. Thế những người Mỹ đi du lịch qua cả Tây Tạng

thì sao? Đây ra đấy có một thôi đường. Tôi về Hà Nội chuyến này thì còn
bao giờ có dịp được tắm suối nước nóng nữa! Và ở đâu để cho tôi được
trông thấy núi đổ nữa?

- Thôi ông cứ đưa cháu đi, cho cháu vui lên một tí, có xảy ra việc gì, tôi

không oán trách anh đâu.

Từ đêm xảy ra cuộc xô xát giữa Giáp và Khánh Ngọc, Khánh Ngọc lại

cứ buồn héo đi. Làn má trước hồng hào, nay đã tái nhợt, đôi mắt vì không
ngủ đã quầng thâm. Những cái nhìn trách móc đượm một buồn thảm làm
cho Trọng Khang cũng nao lòng. Lắm lúc, chàng cầu khẩn cho chóng đến
ngày Khánh Ngọc đi, đi cho mình khỏi phải trông thấy cái đau đớn của
tuyệt vọng tự mình gây nên nữa. Cuộc xô xát đêm hôm ấy làm cho chàng
càng rõ lòng Khánh Ngọc đối với mình, và chàng riêng phục những câu nói
khảng khái của nàng. Lòng ái ngại cho Giáp, nhưng lòng cảm mến Khánh
Ngọc từ đó, Giáp thì không dám nói chuyện về nữa. Và từ đấy, Giáp cũng
không dám tỏ ý hằn học đối với mình nữa. Vì thế chàng càng ái ngại cho kẻ
bị thua mình, chàng tự nhủ mình không nên cướp một mối tình để làm đau
một kẻ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.