TRƯỜNG ĐỜI - Trang 170

Giáp ở ngoài vào.

- Hôm nay, cô Khánh Ngọc ngỏ ý muốn cho chúng ta đưa cô đi tắm suối

nước nóng Ôn Toàn, nhưng tôi ngại quá.

- Thôi, ông cứ đưa cô ấy đi. Độ này, không hiểu sao cô ấy buồn quá, cứ

héo người đi. Có lẽ tắm suối nước nóng khỏi được chăng. Một mình ông
đưa đi cũng được rồi, tôi ở nhà trông coi công việc thay ông.

Sự nhượng bộ của kẻ tình địch bị thua, vốn có cái mãnh lực làm cảm

động những con người như Trọng Khang. Trong khi Khánh Ngọc mừng rỡ,
sẽ được đi một mình với chàng thì chàng tự nhủ: "Mình không thể độc ác
với một người đã chịu lún với mình".

- Đến có cả ông đi, tôi còn ngại thay, huống hồ lại một mình tôi.

- Tôi thì có đảm lực gì?

- Ông quá nhún thế? Chứ có ông đi, cũng thêm bao nhiêu vây sức. Nếu

ông không đi thì tôi chịu không dám nhận lời.

- À, nếu ông xét phải cần đến tôi thì tôi xin vâng.

- Cần lắm chứ.

Quay sang Khánh Ngọc:

- Bây giờ tôi xin chiều ý cô, mặc dầu tôi biết rằng đó là một việc rồ dại.

Nhỡ có xảy ra sự gì cụ đừng có trách tôi là không hết sức nhé.

- Không, tôi không trách một tí gì.

- Mai đi, phải đem theo sáu tên vệ binh, nhưng ta đừng nói gì với họ cả,

nhỡ chúng tiết lộ ra ngoài. Đem hai anh Xuân và Viễn. Đạn dược phải "thồ"
đi cho đủ. Năm giờ chiều ngày kia, thế nào chúng tôi cũng về đến đây. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.