TRƯỜNG ĐỜI - Trang 171

giờ ấy mà cụ chưa thấy chúng tôi về thì tất là xảy ra tai nạn. Cụ bảo Đốc-
bàn Mai-lin Phố đem lính đi tìm chúng tôi. Nhưng là nói phòng xa thế thôi,
đâu đến nỗi thế.

Nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ ràng trên mặt Trọng Khang, ông Nam Long

bảo con gái:

- Hay thôi, con đừng đi nữa.

Khánh Ngọc nguẩy ngay đi:

- Không ai đưa con đi, con cũng đi một mình. Con lên đây chỉ để xem

phong cảnh mà chưa được biết một phong cảnh nào cả.

Lúc nàng quay lại thì trên đôi mắt nhung có điểm hai hạt nước mắt.

- Thì con đi, nhỡ có sao, ba bỏ tiền chuộc. Con vui lên nào.

Trọng Khang đứng dậy, lại phía hầm cốt mìn lấy ra hai cái kíp, cho vào

một cái hộp.

- Đã vui thì ta vui hẳn một thể. Mai ta đem mìn đi đánh cá ở Bắc Hà. Thế

nào cũng được những con măng một người khiêng. Thôi cô vui đi, mai ta
sống trẻ trung một ngày. Tôi xin thú thực rằng bao nhiêu ngày bị công việc
đè lên cổ, tôi cũng thấy nặng cả mình. Tôi tính trước những nguy hiểm đấy
thôi. Chứ một khi đã đi thì nguy hiểm tôi không bao giờ nghĩ đến nữa. Ông
Phó, đem dầu ra đây. Súng của cô và của ông Giáp đâu, đưa tôi tháo ra lau
cho. Đem đồ hộp và vài chai sâm-banh đi. Tắm ở đấy và đánh cá xong đói
lắm. Giờ này, tuyết phủ xuống kín núi. Ông Gíap đem nhiều phim ảnh đi
mà chụp. Và cô nhớ mặc áo cho ấm. Tuy suối nước nóng, nhưng trên núi
cao, rét lắm đấy.

Đoàn người ngựa kéo ra khỏi nhà một buổi sáng mùa đông cực đẹp, mặt

trời vươn mình trên đỉnh núi phía đông, trút suối lửa xuống những thung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.