TRƯỜNG ĐỜI - Trang 173

đâm dọc chỉ để lọt con đường vừa một ngựa đi. Năm con ngựa vừa đi được
một quãng thì đã bị sụt tới quá gối, không tài nào đi được nữa. Những tên
vệ binh và hai tên người nhà đều mặt chua như giấm; mà cho đến Giáp, chú
ý tìm hết cách để chiều lòng Khánh Ngọc cũng than thở luôn mồm. Khánh
Ngọc chẳng những không lấy làm khó chịu, lại còn múa roi ngựa, rồi hát
vang. Trọng Khang nhìn nàng thấy yêu mến:

- Hát không phải là một cách giải quyết bước đường khó đi. Chả nhẽ

ngựa không đi được, ta cứ đành đứng đây mãi à? Chờ cho mưa tạnh rồi
nước tiêu hết đi thì biết đến bao giờ. Thôi, ta đành xuống lội để cho mấy
tên vệ binh dắt ngựa vậy. Cô muốn ướt thì được ướt. Chà chà, vắt nhiều
quá, cô che kín cổ vào.

- Nhưng đỉa nhiều thế kia tôi sợ lắm!

- Ồ, cô đi ủng mặc quần tây, đỉa cắn làm sao được. Cứ cố bắt ngựa đi,

nhỡ nó què thì rầy rà to. Mà nó cũng không đi được nữa đâu. Chỉ có hai cây
số là ra khỏi rừng này, công việc một giờ thôi. Cô phải bạo lên một tí chứ.

Trọng Khang nói xong, nhảy xuống ngựa. Bùn sâu, chàng vừa xuống thì

đã ngập gần đến gối.

- Nào cô xuống đi. Ê, vệ binh, dắt giùm hộ ngựa.

Khánh Ngọc vừa cho chân xuống trước, thấy hai con đỉa trâu đen sì, dài

gần bằng chiếc đũa, vội rú lên, rồi ôm chầm lấy Trọng Khang. Nàng sợ đỉa
cũng có, nhưng nàng thừa dịp ấy để ôm Trọng Khang cũng có. Trọng
Khang giơ tay với một con đỉa:

- Đây này, có cái gì ghê gớm đâu mà sợ.

Chàng rút dao, chặt ba cái gậy, đưa cho Giáp và Khánh Ngọc mỗi người

một cái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.