TRƯỜNG ĐỜI - Trang 174

- Cô cứ nhìn thẳng mà đi, thì cô sẽ không trông thấy đỉa, cô sẽ không sợ.

Cô không nhớ câu ngạn ngữ hay sao: "Người đi đường chậm trễ bởi vì chỉ
mải nhìn ở hai bên, mà không biết chỉ nên nhìn có cái đích".

- Câu ngạn ngữ của ông là một câu ngạn ngữ dỗ trẻ.

François đi mau lên đây. Cuộc du lịch của chúng mình hôm nay là một

cuộc du lịch hãn hữu. À, François, chụp ảnh một cái đi để kỷ niệm.

Ba người đang lội lõm bõm ở trong bùn, trong nước, bỗng thấy mấy tên

vệ binh đi trước rú lên, rồi quay trở lại. Trọng Khang đã tưởng xảy ra biến
cố, vội vàng ôm Khánh Ngọc kéo lại nép ở dưới một thân cây, rút súng lăm
lăm chờ.

Cành cây rào rào, rồi tiếp đến tiếng líu lô:

- Trăn, trăn gió to quá!

Trọng Khang bật cười:

- Đây cô xem, một con trăn mà chúng nó còn chạy tán loạn lên như thế,

nếu gặp giặc, còn trông mong nỗi gì?

Chàng vốc nước té lên mình tên vệ binh:

- Thế súng của mày đâu, để làm gì mà không bắn?

Lúc ấy tên vệ binh mới vội vàng lấy súng khỏi vai. Khánh Ngọc cản lại:

- Ấy, để tôi bắn.

Nàng tiến lên mấy bước. Hai con trăn vì tránh nước leo lên cây đang vắt

vẻo ở một cành giữa đường đi.

- Cô ngắm vào đầu cơ. Hễ con nào chạy trốn đã có tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.