TRƯỜNG ĐỜI - Trang 34

- Ông bắn giỏi lắm à?

- Tôi có thể bắn vỡ một quả trứng ngoài ba mươi thước.

Ông chủ thầu ngẫm nghĩ một lát:

- Phải, ông đoán đúng. Tôi hiện bây giờ cũng đã có nhiều người thông

ngôn, nhưng tôi chưa được vừa ý. Trước khi mượn ông, tôi cần biết trước
kia ông làm gì, và ông định lấy tôi một số lương độ bao nhiêu?

Trọng Khang tần ngần một khắc:

- Tôi trước đây mười lăm hôm là một người buôn gỗ. Vì trận bão hôm

nọ, bao nhiêu bè gỗ của tôi bị vỡ sạch. Hết vốn, tôi phải buộc lòng đi làm
công. Lương hậu thì tôi chưa cần nói vội, để ngài dùng tôi trong ít lâu, xem
tôi đáng bao nhiêu thì ngài trả. Bao nhiêu tôi cũng xin vui lòng. Nhưng tôi
cũng cần thưa để ngài biết, cái chủ định của tôi đến đây không phải là để
làm công mãi. Tôi ở đất này đã lâu, thời thường cũng có sang Tàu chơi, có
quen biết ít người ở bên ấy, công việc của ngài thì nhiều, nếu còn đoạn
đường nào, ngài cho thầu lại, tôi xin mộ cu-li làm. Chứ ngài tính một khi đã
buôn bán bạc vạn thì dẫu bây giờ mỗi tháng có được một trăm bạc lương
chăng nữa cũng vẫn là ít.

- Sự thầu lại thì tôi chưa dám nói trước. Để sang bên ấy, rồi tôi sẽ liệu.

Nhưng có phải ngài giỏi tiếng xạ phang thì ngài hẵng cứ theo chúng tôi,
công xá tôi sẽ liệu cho ngài sau. Nếu ngài giúp việc cho tôi đắc lực thì tôi
quyết chẳng để cho ngài phải ân hận. Sáng ngày kia tôi đi, ngài về thu xếp
rồi ta cùng đi.

Ở nhà ông chủ thầu bước ra, Trọng Khang lòng nặng như chì, chàng về

nhà nằm lặng ở giường nghĩ ngợi. Ông Phó thấy chủ buồn, cứ xoăn xeo ở
chung quanh, nhưng không dám hỏi. Trọng Khang nằm chừng mười phút,
rồi lấy giấy viết một bức thư dài cho em gái. Viết xong, chàng gọi ông Phó
lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.