TRƯỜNG ĐỜI - Trang 67

Một cái dốc vô cùng vĩ đại mà mỗi khi xuống nó, ai cũng đều phải chạy

như bị giặc đuổi. Mỏi quá, muốn nghỉ, người ta phải bám lấy thân cây ở
bên vệ đường, rồi ngồi sệp xuống, chứ không thì thế nào cũng bị lăn băng
đi. Tuy chạy, nhưng mắt lúc nào cũng phải chăm chăm nhìn vào con đường,
chờ đến chỗ ngoặt, phải lái ngay mình theo nó, chứ không thì thế nào cũng
bị đâm bổ xuống dòng sông.

Sáu cây số đường dốc ấy, một người khỏe và đã xuống quen, chỉ đi mất

có gần nửa giờ. Nhưng trèo lên, thì một người giỏi đến đâu, cũng mất xấp
xỉ hai giờ. Có nhiều người yếu không trèo quen, lên khỏi dốc, nằm bệt, rồi
phát sốt, phát rét ầm ầm.

Ít người ở trên đỉnh núi xếp đá gỗ lăn xuống thì một vạn quân cũng

không thể lên. Đá lăn xuống chạy mạnh đến nỗi nhiều khi có tiếng rú lên
như còi báo động.

Ông Nam Long đã lên một lần, nên ông đã rõ biết sự khó khăn. Ông mua

sẵn một chiếc ba toong đầu bịt sắt nhọn. Lúc bắt đầu lên, ông sai hai người
khỏe mạnh đi cùng để đỡ cho ông. Tuy thế, ông cũng phải nghỉ mười chặng
mới lên đến trên đỉnh núi, ông phải vào ngay nhà lý trưởng Cờ Cái nằm vật
ra đến nửa giờ mới lại hồn.

Khánh Ngọc nhờ có con ngựa và nhờ ông Phó là người đã thông thạo,

nên trèo lên cũng không mệt nhọc mấy.

Nhưng nhiều khi dốc quá, nàng tưởng chừng như tuột khỏi lưng ngựa,

nàng rú lên, rồi ôm lấy cổ ngựa.

- Cô không sợ, ngựa của cậu con nó lên quen rồi.

- Nhỡ đứt thắng đái thì chết.

- Không. Yên ngựa của cậu con thửa riêng thắng đái để leo dốc, chỉ bện

năm lần, không tài nào đứt được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.